Giữa tiếng súng ngột ngạt, Đỗ Vân Hiên cảm thấy có một luồng khí vụt qua trước mặt, thân thể đột nhiên mất thăng bằng. 
“Theo tôi!” Tiếng quát của Cổ Sách truyền đến. 
Cánh tay bị nắm lấy thực sự đau, Đỗ Vân Hiên bất đắc dĩ phải chạy theo Cổ Sách, tầm nhìn hỗn loạn không ngừng lay động, phía sau vang lên những âm thanh đùng đùng, như thể dây pháo. 
Nhưng đây là tiếng súng. 
Gặp nguy hiểm, tốc độ của Cổ Sách nhanh đến kinh người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai kéo Đỗ Vân Hiên khỏi bao sương của nhà hàng, chạy đến cuối hành lang. Đỗ Vân Hiên nghiêng ngả trên cầu thang, nếu không phải Cổ Sách nắm anh rất chặt, anh chắc đã ngã mấy lần. Cổ Sách tựa như một con hổ hung mãnh ngậm lấy con thú nhỏ, lao đi với tốc độ nhanh nhất. 
Rốt cục, Cổ Sách đưa anh đến một nơi tối u u. 
Tiếng cửa kim loại nặng nề đóng ập lại, ánh sáng bị ngăn cách, hết thảy đều chìm vào bóng tối. 
Tiếng súng rung động màng nhĩ không còn nghe thấy, tĩnh lặng bỗng nhiên ập tới làm trái tim người ta thít chặt, Đỗ Vân Hiên tựa vào vách tường lạnh như băng, lắng nghe tiếng thở dốc trầm thấp của Cổ Sách và mình. 
“Chuyện gì xảy ra?” Một lúc sau, Đỗ Vân Hiên thấp giọng hỏi. 
“Người của Hồng Lê Minh. Tên chết tiệt kia, tôi còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn lại xuống tay trước.” Cổ Sách bình tĩnh nói, trong lời nói lộ ra sự lạnh lẽo tàn khốc. 
Đỗ Vân Hiên không phải quá kinh ngạc. 
Ngay từ đầu, anh đã biết 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-phong-long/1353226/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.