Chương trước
Chương sau
“Ninh Nhi, con có cảm nhận được cảm giác tự do không?”

Quân Ninh khoanh tay đứng bên cạnh nàng, áo choàng màu xanh lơ, vạt áo khẽ di động. Y nhìn nàng, mắt phượng mỉm cười, lời nói ra khỏi miệng lại mang chút trào phúng, giống như hắt một gáo nước lạnh vào người nàng. “Cảm giác tự do không cảm thấy được, thấy người theo đuôi trái lại không ít. Mẫu thân vẫn nên suy nghĩ cẩn thận sau khi hồi cung phải giải thích thế nào với phụ hoàng đi.”

Thiên Dao bị y trêu chọc, nhàn nhạt hừ một tiếng, xoay người đi đến hướng cách đó không xa. Hội chùa cực kỳ náo nhiệt, trong đám đông nháo nhác, bóng dáng trắng tuyết của Thiên Dao vẫn cực kỳ chói mắt, thế nên cho dù Quân Ninh cách nàng rất xa vẫn có thể dễ dàng đuổi theo kịp nàng. Huống chi, đối với an nguy của nàng, y không lo lắng. Ám vệ đều ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, lại không thời khắc nào không đi theo, cùng một sai phạm, Sở Diễm sẽ không lặp lại lần thứ hai.

Thiên Dao thoải mái đi dạo, trước mỗi quầy hàng đều dừng lại, cảm thấy rất mới mẻ với nhiều món đồ, vừa đi vừa mua vừa chơi, nhưng không được bao lâu liền tiện tay vứt đi. Quân Ninh đi theo sau nàng, biểu tình dù bất đắc dĩ lại không có chút nào không kiên nhẫn.

“Ninh Nhi con xem, mấy cái mặt nạ này thật thú vị.” Thiên Dao tiện tay lấy một cái mặt nạ dạ xoa đeo lên mặt, lúc lắc cái đầu với Quân Ninh. Quân Ninh vẫn mang biểu tình bình lặng như cũ, lấy bạc từ trong tay áo đưa cho ông chủ.

Thiên Dao đeo mặt nạ đi về phía trước vài bước, trong đầu lại đột nhiên hiện lên vài hình ảnh vụn vặt, cực kỳ rõ ràng, nhưng không thể liên kết lại thành hình.

Mặt nạ, tộc nhân Tây Lăng, nam tử ở bên cạnh, còn có… Thiên Dao dùng lực gõ gõ trán, cố gắng muốn nhớ lại gì đó, đầu lại đau muốn nổ tung.

“Mẫu thân, làm sao vậy?” Quân Ninh lo lắng đỡ lấy nàng.

“Đầu, đau đầu quá.” Thiên Dao kéo mặt nạ xuống, tiện tay vứt ở một bên.

Có xe ngựa trùng hợp chạy ngang qua hai người, xe ngựa cực kỳ hoa lệ, một góc màn xe khẽ nhấc lên, lộ ra một khuôn mặt quyến rũ phong tình, làn môi mấp máy, giọng nói trầm thấp, “A Dao.”

Thiên Dao theo giọng nói nhìn lại, mắt đối mắt với nữ tử, mơ hồ có chút quen thuộc nhưng trong trí nhớ lại hoàn toàn trống rỗng.

Đây là xe ngựa phủ Hữu tướng, nữ nhân trong xe chính là ca cơ Cẩm Sắt đứng đầu bảng của Xuân Phong lâu. Dưới sự nâng đỡ của người hầu, nàng chậm rãi đi ra, theo sau đó là Hữu tướng Nam Cung Mạc. Lúc hắn nhìn thấy hai người Thiên Dao cùng Quân Ninh, trong mắt chợt lóe lên kinh ngạc, sau đó cúi người hành lễ. “Vi thần tham kiến…”

“Nam Cung thúc thúc không cần khách sáo, ta cùng mẫu thân chỉ là ra ngoài giải khuây mà thôi.” Quân Ninh đột nhiên đưa tay ngăn lại cánh tay sắp hạ thấp của hắn, mở miệng ngắt lời.

Nam Cung Mạc sửng sốt, chỉ thấy khóe môi Quân Ninh giương cười, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, cơ hồ không có khác biệt gì với phụ hoàng y. “Vâng.” Hắn theo đó phối hợp.

“Thiên Dao từng bị bệnh, rất nhiều chuyện cũ đều đã không nhớ được, nói vậy tỷ tỷ từng là cố nhân của Thiên Dao.” Thiên Dao mỉm cười với Cẩm Sắt, đối với nàng cực kỳ thân thiết.

Mặt Cẩm Sắt không đổi sắc, nụ cười vĩnh viễn biểu đạt con người, nàng lưu lạc phong trần hơn mười năm, sớm đã xem nhẹ toàn bộ. “Chuyện cũ bất quá là nhất thời, nhớ hay không đều không còn quan trọng, A Dao coi như hôm nay chúng ta mới quen biết đi. Hôm nay trùng hợp hẹn với Nam Cung đại nhân, không bằng muội muội cùng đến lầu các của ta ngồi một chút, vừa khéo Lâm Thủy các là nơi ngắm phong cảnh tốt, huống hồ, nhiều người cũng náo nhiệt hơn.”

“Thịnh tình của tỷ tỷ, Thiên Dao đương nhiên tòng mệnh.” Thiên Dao khẽ cúi người, đối với hai người lại không có mảy may phòng bị. Nếu chỉ có một mình Cẩm Sắt nàng có lẽ vẫn có chút nghi ngờ, dù sao nàng cũng đã không nhớ được nàng ấy rồi. Nhưng có Nam Cung Mạc ở đây thì không có gì lo lắng, dù sao, hắn là thừa tướng đương triều, ví như Quý phi nương nương xảy ra chuyện gì ngay trước mắt hắn, hắn có mấy cái đầu cũng không đủ chặt. Dù gì hội chùa cũng đã dạo kha khá rồi, không bằng theo bọn họ kiếm gì ăn uống.

Lúc xe ngựa chậm rãi dừng trước Xuân Phong lâu, sắc mặt Quân Ninh liền thay đổi vài phần. Quý phi đương triều cùng thái tử công khai đi dạo kỹ viện, nếu lan truyền ra ngoài, mặt mũi Đại Hàn hoàng triều để ở đâu, mặt mũi phụ hoàng y để chỗ nào chứ.

Lâm Thủy các của Cẩm Sắt trái lại cực kỳ an tĩnh, cơ hồ rời xa tiếng động ồn ào của trần thế. Đẩy ra song cửa sổ khắc hoa chạm rỗng chính là bờ sông ven thành mênh mông vô bờ. Cẩm Sắt ôm đàn tỳ bà, trầm thấp hát một khúc ‘Hậu đình hoa’. Thân thể Thiên Dao lười biếng dựa bên khung cửa sổ, hai tay ôm ngực, cực kỳ thích ý nghe khúc thưởng trà.

Trên bàn là mấy món ăn tinh xảo, một bình Nữ Nhi Hồng ngon nhất, Quân Ninh ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, tuấn nhan trầm lãnh. Nam Cung Mạc không có hứng trí như lúc tới, khúc nghe ở trong tai chỉ cảm thấy ồn ào. Ánh mắt vô ý hữu ý rơi trên người Thiên Dao, bóng lụa trắng phiêu miểu chiếu xuống, không lúc nào không khiêu khích tâm hắn. Chung quy quân thần khác biệt, Nam Cung Mạc cũng không dám quá mức phóng túng.

Khúc nhạc kết thúc, Cẩm Sắt đặt tỳ bà trong lòng xuống, khẽ mở miệng, “Không biết A Dao còn nhớ rõ cầm nghệ hay không, ngày đó muội đàn một khúc ‘Hồng nhan thán’, quả nhiên là một khúc chỉ có trên trời, nhân gian khó mà nghe thấy.”

“Thiên Dao không nhớ rồi.” Nàng mỉm cười đáp lời, giống như vô ý, ánh mắt lại rơi bên ngoài cửa sổ mờ mịt. Nàng cực kỳ chắc chắn nàng nhất định đã từng tới chỗ này.

Cẩm Sắt lắc đầu bật cười, lại nói, “Muội muội ngày đó trốn ở chỗ ta chờ người thương đến, mà mỗi ngày đều đàn một khúc, xa xôi oán trách, nghe đến ta cũng thấy đau lòng. Hiện giờ quên được cũng tốt.”

Thiên Dao đối với chuyện quá khứ không hề chấp nhất, chỉ nhàn nhạt cười, cảm xúc không có chút gợn sóng nào. Ngược lại Nam Cung Mạc ở một bên giống như có vẻ đăm chiêu. ‘Người thương’ trong miệng Cẩm Sắt ngụ ý là người nào? Nghe nói, lúc Cảnh Khang đế vẫn còn là thái tử, Dao phi đã là chính phi của hắn, nếu không phải vì Thẩm gia toàn tộc bị tru di, hiện giờ, nàng cũng danh chính ngôn thuận lên ngôi hoàng hậu rồi.

“Nam Cung đại nhân cùng vị tiểu công tử này vì sao đều không đụng đũa? Chẳng lẽ ghét bỏ đồ ăn của Xuân Phong lâu ta không thể ăn sao?” Cẩm Sắt che miệng cười, đứng dậy đi đến bên cạnh Nam Cung Mạc, bàn tay ngọc cầm bầu rượu bạch ngọc lên, rót đầy một ly cho hắn, lại cũng rót cho mình một ly.

“Cẩm Sắt kính Nam Cung đại nhân một ly, chúc đại nhân quan vận hanh thông, càng tiến một bước.” Cả thân người mềm mại của Cẩm Sắt dựa sát về phía Nam Cung Mạc, ngửa đầu uống cạn kính trước.

Khóe môi Quân Ninh giương cười, đầu ngón tay tùy ý nghịch nghịch cốc trà trước mặt, nhạt giọng mở miệng, “Nam Cung thừa tướng đã là dưới một người trên vạn người, càng tiến một bước này… chẳng lẽ là muốn phong vương thưởng tước sao?”

Nhất thời, Nam Cung Mạc chỉ cảm thấy ly rượu trong tay nặng ngàn cân. Cẩm Sắt bất quá chỉ nói một câu khách sáo không có ý gì, nhưng nghe trong tai người hoàng gia đã không phải là một việc như thế rồi. “Điện hạ…”

Quân Ninh mỉm cười giơ tay ra ngăn lại lời hắn nói tiếp, “Nam Cung thừa tướng không cần lo lắng, bổn vương chẳng qua thuận miệng nói đùa mà thôi.”

“Một câu đùa này của tiểu công tử thật là dọa sợ nô gia.” Cẩm Sắt cười tươi, không chút dấu vết phá vỡ cục diện đang giằng co. Thân phận Thiên Dao nàng biết, mà người tự xưng bổn vương này, hài tử khuôn mặt lạnh lùng cũng không khó đoán ra thân phận.

“Ninh Nhi, hiếm khi ra ngoài một chuyến, lại nghiêm túc như vậy, làm mất hứng Nam Cung thừa tướng, vậy là mẫu tử chúng ta không phải rồi.” Thiên Dao mỉm cười, bước chân nhẹ nhàng như sen đến bên cạnh Quân Ninh, cầm lấy đũa bạc gắp chút thức ăn vào đĩa của Quân Ninh, “Hôm nay Nam Cung thừa tướng làm chủ, Thiên Dao không khách khí nữa.”

“Vi thần không dám.” Nam Cung Mạc chắp tay đáp lại, trên trán đã lấm tấm một tầng mồ hôi lạnh, cũng không biết là thấp thỏm hay là lo lắng. Tóm lại trước mặt Thiên Dao, tất cả khí thế của hắn đều bị đè xuống, thậm chí cả thở cũng không dám.

Thiên Dao cực kỳ thoải mái, ăn uống, ngắm hoa ngắm cảnh tới tận đêm khuya. Quân Ninh yên tĩnh ngồi ở một bên, trăng treo trên đỉnh đầu, y tựa hồ có thể tưởng tượng được dung mạo của lão tử nhà y lúc này đã khó coi đến cỡ nào rồi.

“Trời đã tối, Ninh Nhi, chúng ta quay về đi.” Thiên Dao mỉm cười cúi người, cáo từ hai người Cẩm Sắt cùng Nam Cung Mạc. Nàng trái lại cảm thấy mình có chút không hiểu phong tình, nói vậy đứng đầu bảng Xuân Phong lâu tất nhiên một đêm ngàn vàng, nàng ở chỗ người ta đến tận nửa đêm, không biết có phải trả tiền hay không.

Hai người ra khỏi Xuân Phong lâu, Thiên Dao đang nghĩ ngợi khó mà ra ngoài được một chuyến, có phải nên đi chỗ khác dạo một lúc hay không, ngước mắt lên liền thấy xe ngựa dừng ngoài Xuân Phong lâu. Chiếc xe ngựa này không thể nói là hoa lệ, chỉ là xa phu đánh xe quả thực hơi cao quý một chút, thống lĩnh Ngự Lâm quân Xích Diễm, mà có thể để Xích Diễm làm xa phu, người ngồi bên trong xe ngựa có thể đoán được.

“Nô tài cung nghênh phu nhân cùng thiếu gia trở về, gia ở trong xe chờ đã lâu.” Xích Diễm chắp tay tiến lên phía trước nói.

Thiên Dao xấu hổ khẽ ho hai tiếng, chỉ thấy Quân Ninh đã tiến lên trước dẫn đầu đến trước xe ngựa, bàn chân nhỏ đi thong dong, hiển nhiên không muốn đi vào nghe mắng.

“Phu nhân, mời.” Xích Diễm cung kính lại nói.

Thiên Dao cắn chặt răng, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi. Nghĩ đến đây liền vén màn xe chui vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.