Chương trước
Chương sau
“Đại ca.” Linh Lung thấp giọng gọi.

“Điện hạ ngủ rồi?”

“Ừm.” Linh Lung nhàn nhạt đáp lời, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cũng đã mất sắc.

Huyễn Ảnh trào phúng nở nụ cười, “Giữ được người, không giữ được tâm, còn có tác dụng gì.”

Linh Lung trầm mặc, sắc mặt lại trắng xanh. “Hành trình đi Mông Cổ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Huyễn Ảnh trầm tư giây lát mới mở miệng, “Thẩm Thiên Dao bị phản tướng Mông Cổ đánh rơi xuống vách núi, điện hạ vậy mà lao theo, ngay cả ta cũng không ngăn được. Thậm chí, điện hạ không tiếc tự thương hại tâm mạch, sử dụng truyền âm ngàn dặm chỉ vì cứu mạng Thẩm Thiên Dao.”

“Chẳng lẽ, người thật sự yêu Thẩm Thiên Dao sao?” Linh Lung thì thào tự nói.

Huyễn Ảnh lại hừ một tiếng, “Bao nhiêu năm vết đao liếm máu như vậy, huynh cho rằng điện hạ đã đủ bình tĩnh tự chủ, lại không ngờ vì một nữ nhân mà mất đi lý trí.”

Linh Lung cười khổ, “Vậy chỉ có thể nói, nữ nhân kia ở trong lòng người không giống như vậy.” Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, sự lạnh lùng lóe lên trong ánh mắt. “Chuyện của Thẩm Thiên Dao, Linh Lung sẽ xử lý. Hiện giờ trên người điện hạ có thương tích, đại ca cần lưu ý nhiều hơn an nguy của điện hạ.”

“Ừm.” Huyễn Ảnh làm như không nghe thấy đáp lời. Điều này tất nhiên không cần nàng nói, hắn là cái bóng của chủ nhân, mạng của chủ nhân chính là mạng của hắn.

—————–

Hôm sau, nhân lúc lâm triều không bị ngăn cản, Linh Lung dưới sự hầu hạ của thị nữ đi đến Y Lan điện. Trong vườn, hoa xuân bắt đầu nở, trời đông giá rét sắp qua đi, mùa xuân liền muốn ùa về. Mà trong phòng ngủ của Thiên Dao vẫn đốt nhiều chậu than, mới vừa bước vào cửa hơi ấm đã đập vào mặt.

Thiên Dao tựa hồ thương tổn rất nặng, dung nhan tuyệt thế vẫn trắng xanh như tuyết. Linh Lung chậm rãi bước tới giường nàng, khẽ cúi người gọi khẽ: “Chủ tử.”

Thiên Dao an tĩnh nằm ở trên giường nệm, hàng mi hơi rung động, một lúc sau mở đôi mắt sáng, ánh mắt có chút mờ mịt. “Một câu ‘chủ tử’ này của Trắc phi nương nương, Thiên Dao nhận không nổi.” Nàng có chút gắng sức ngồi dậy, chỉ chỉ ghế nệm ở một bên, “Ngồi đi.”

Linh Lung dịu dàng cười nhẹ, an thuận ngồi ở một bên, lại nhẹ giọng mở miệng. “Chủ tử vẫn còn trách Linh Lung ư?”

Mâu quang Thiên Dao nhàn nhạt rơi trên người nàng, lạnh nhạt như nước. “Ta không biết Linh Lung.”

Linh Lung khẽ sửng người, một lát sau lại khôi phục vẻ mặt tươi cười. “Vậy chủ tử coi ta vẫn là Tử Y đi.”

“Rời khỏi Y Lan điện, trên đời này không còn người gọi là Tử Y rồi.” Dung nhan tuyệt mỹ của Thiên Dao vẫn như cũ không chút biểu tình. Thiên Dao cảm nhận được nữ tử trước mặt tựa hồ có ngàn tấm mặt nạ, nàng nhận không ra người nào mới thực sự là nàng ấy.

“Linh Lung cũng được, Tử Y cũng được, ta vẫn là ta, cũng vẫn xem người là chủ tử của ta. Bất luận chủ tử có tin hay không, lúc trước ta cùng chủ tử gặp nhau, chỉ là cơ duyên xảo hợp, không phải sắp xếp.”

Thiên Dao trầm mặc, ánh mắt bình tĩnh như nước. Những gì đã qua đều không còn quan trọng.

Nhưng mà, người nghe vô tâm người nói vẫn là hữu ý. Mặc dù chỉ là kịch một người diễn, Linh Lung vẫn như cũ tiếp tục diễn.

“Ngày đó Linh Lung đi làm nhiệm vụ bị thương, được chủ tử cứu, thương thế khỏi lên vốn nên rời đi, nhưng điện hạ lo lắng cho an nguy của Linh Lung, nên tương kế tựu kế để cho Linh Lung lưu lại bên cạnh chủ tử. Linh Lung không phải cố ý lừa gạt chủ ý, cũng không cố ý tổn hại Doãn Hàm U.” Linh Lung nói ra câu này, ánh mắt lại yên lặng đánh giá phản ứng của Thiên Dao.

Như trong dự kiến, ánh mắt Thiên Dao khó mà không dậy sóng, đôi mi thanh tú nhíu chặt một chỗ. “Ngươi nói cái gì?”

“Ta…” Linh Lung dùng lực cắn môi dưới, vẻ mặt tiếc hận. “Chủ tử có lẽ không biết, hoàng thượng không cho phép điện hạ yêu một nữ nhân nào, mà trong lòng điện hạ có Linh Lung, hoàng thượng cũng phát hiện được. Vừa khéo, nữ nhi của đại học sĩ Doãn Hàm U sinh lòng ái mộ với điện hạ. Điện hạ vì bảo hộ Linh Lung, mới, mới hi sinh Doãn Hàm U…”

“Ngươi im miệng, đừng nói nữa.” Lần đầu tiên, Thiên Dao ở trước mặt nàng lại không khống chế được như vậy. Nàng rất muốn nói với chính mình, toàn bộ lời nói của Linh Lung đều là giả dối, nhưng mà cái chết của Doãn Hàm U cùng với thời gian Tử Y đến bên cạnh nàng, trùng hợp không thể chê vào đâu được.

A, hóa ra đây là cái mà Sở Diễm gọi là yêu sao? Vì đạt được mục đích, không từ thủ đoạn, lại càng không tiếc hi sinh một nữ nhân ái mộ hắn. Đối với Doãn Hàm U như vậy, đối với nàng cũng như vậy. Thiên Dao nhắm chặt mắt, một dòng nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Hàm U, muội chết thật sự vô tội biết bao.

“Ngươi tới chỉ để nói cho ta những thứ này sao? Nếu đã nói xong, ngươi có thể rời đi rồi.” Thiên Dao lạnh lùng mở miệng, thậm chí chán ghét không muốn nhìn nàng thêm chút nào.

Thông minh như Thẩm Thiên Dao sao lại đoán không ra động cơ của Linh Lung. Chẳng qua là để cho nàng hiểu được Sở Diễm đối với nàng là sủng ái thế nào, để cho nàng biết khó mà lui. Biết rõ là mưu kế mà Thiên Dao vẫn cứ mắc bẫy của nàng. Đây là thâm cung mưu kế trùng trùng, không có nửa phần nhân tính, nàng một khắc cũng không muốn ngu ngốc nữa.

Cảm xúc bất ổn đối với thương thế của Thiên Dao ảnh hưởng rất lớn, đêm khuya Sở Diễm trở lại Y Lan điện, Thiên Dao lại bắt đầu sốt cao không ngừng. Sở Diễm ôm nàng, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Một nhóm ngự y nơm nớp lo sợ, cũng không dám mở miệng.

“Bệnh tình của Dao Nhi không phải đã ổn định rồi sao? Sao lại tái phát?”

“Hồi bẩm điện hạ, nương nương chỉ sợ là tâm nặng khó giải, bệnh tình mới trở nặng.” Ngự y thật cẩn thận trả lời.

Tâm nặng khó giải? Sở Diễm nhíu mày trầm tư. Nàng vốn là vân điêu suốt ngày bay lượn, lại luôn bị hắn nhốt trong cung nuôi thành chim hoàng yến, khó trách nàng luôn buồn bực không vui.

“Ừm, bổn vương biết rồi. Đều lui ra đi.”

“Chúng thần cáo lui.” Các ngự y cuối cùng thở dài nhẹ nhõm, lần lượt chắp tay thối lui ra ngoài.

Sở Diễm ôm nàng vào giấc ngủ, gần lúc trời sáng, cơn sốt cuối cùng cũng lui, sa y trên người Thiên Dao đã bị mồ hôi thấm ướt. Sở Diễm lo lắng nàng lại bị phong hàn, liền chủ động cởi y phục cho nàng, có thể là động tác quá mạnh nên đánh thức nàng.

“Sở Diễm, người buông tay.” Thiên Dao có chút kích động đẩy hắn ra, quấn chăn lui vào góc giường. Một đôi mắt sáng như bị thương nhìn hắn, giống như hắn phạm phải mười tội nặng nhất vậy.

Sở Diễm cười tà mị, duỗi cánh tay ôm nàng vào lòng, há lại cho nàng trốn. “Nàng còn chỗ nào bổn vương chưa thấy qua, bây giờ lại làm kiêu rồi.”

Thiên Dao trừng mắt nhìn hắn, căm giận cắn môi dưới. Hắn sao có thể vô sỉ đến như vậy.

“Ở Mông Cổ một thời gian, tâm tình Dao Nhi cũng thoải mái rồi, nhất định cảm thấy trong cung ngột ngạt. Ngày mai, bổn vương đưa Dao Nhi xuất cung cưỡi ngựa, được không?” Hắn dịu dàng mở miệng, có chút lấy lòng nàng.

“Ta không muốn đi.” Ai nghĩ tới, Thiên Dao căn bản không chút cảm kích.

Sắc mặt Sở Diễm khẽ biến, giơ tay nâng cằm nàng lên, “Ngày mai bổn vương mang nữ quyến Đông cung đi ngoại ô cưỡi ngựa, Thẩm trắc phi, nàng có ý khác?”

Thiên Dao nheo mắt lại, tránh thoát sự kiềm chế của hắn, nhàn nhạt đáp lời. “Thiên Dao không dám.”

“Lá gan Dao Nhi cũng lớn lắm.” Sở Diễm cười tà mị, lại vây nàng vào lòng ôm ấp, thân thể trần như nhộng của nàng kề sát vào ngực hắn, sắc mặt Thiên Dao đỏ lên, khó xử xoay đầu. Ngón tay thon dài của Sở Diễm lại lưu luyến trên xương quai xanh xinh đẹp của nàng, một đường thẳng xuống dưới.

“Đừng, không muốn.” Thiên Dao bối rối bắt lấy bàn tay hắn, đôi mắt xinh đẹp sợ hãi nhìn hắn.

Sở Diễm cười, trở tay bắt lấy cổ tay nàng, giữ trong lòng bàn tay. “Không muốn cái gì?” Hắn khẽ nhếch môi, cúi đầu hôn trộm lên mu bàn tay trắng nõn của nàng. Sau đó, xoay người nằm xuống bên cạnh nàng, ôm lấy thân thể trần trụi của nàng vào lòng. “Nàng mới vừa ra mồ hôi, thân thể đều ướt sũng. Bổn vương mới cởi y phục của nàng ra.”

“Ừm.” Nàng nhẹ giọng đáp lại, hóa ra là vậy.

“Dao Nhi lại tưởng bổn vương muốn làm gì? Trên người nàng còn có vết thương, bổn vương sẽ không miễn cưỡng làm tới.” Hắn nhẹ giọng giải thích, vùi đầu vào cổ thơm mát của nàng. Hơi thở ấm áp liền phả bên tai nàng. “Ngủ đi, ngày mai bổn vương đưa nàng xuất cung.”

Hôm sau tỉnh lại, thị nữ Yêu Nguyệt cùng Liên Tinh hầu hạ nàng thay y phục. Vẫn là sa y tuyết trắng, trên vai choàng một chiếc áo lông cáo trắng như tuyết, lông tơ dày nặng che lấy cần cổ mảnh khảnh, da thịt trắng nõn oánh nhuận động lòng người.

“Vẻ đẹp của nương nương đứng đầu lục cung.” Liên Tinh nịnh nọt, đem trâm gài xanh ngọc cài lên mái tóc búi của Thiên Dao.

“Vậy sao?” Thiên Dao lơ đãng cười nhẹ, giơ tay đụng vào trâm ngọc lạnh lẽo trên mái tóc, khóe môi nở nụ cười trào phúng. “Hồng nhan dễ già, hoa đẹp thế nào cũng có ngày héo tàn.”

“Nương nương đang tuổi tươi đẹp, hà tất than trời thương người.” Yêu Nguyệt mỉm cười, nâng tay Thiên Dao. “Nương nương, xe ngựa xuất cung đã hầu ở ngoài cung rồi.”

“Ừm, đi thôi.”

Thiên Dao khoan thai đến chậm, không ngoài ý muốn lại dẫn tới một cơn sóng không lớn không nhỏ.

“Giờ được điện hạ sủng ái, Thẩm muội muội giá lại càng lúc càng lớn, mới có hai ngày, chỉ sợ ngay cả Thái tử phi cũng không để trong mắt rồi.” Tiêu Trinh Nhi xen vào châm chọc.

Tư Đồ Phương Phỉ mặc trường bào đỏ tươi, quả nhiên phong thái Thái tử phi, “Tiêu muội muội sao lại nói vậy, Thẩm muội muội vốn là chánh phi nhất phẩm, tất nhiên là ngang vai vế với bổn cung.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.