Mấy vị ngự y lại run rẩy đi vào trong điện, lảo đảo quỳ xuống. “Tham kiến điện hạ, tham kiến nương nương.”
“Nếu Dao Nhi đã tỉnh rồi, tạm thời tha cho các ngươi một mạng. Thân thể Dao Nhi của bổn vương suy yếu, các ngươi phải tận lực chăm sóc, bổn vương muốn nàng khôi phục như ban đầu.” Sở Diễm lạnh lùng nói, giọng điệu lạnh nhạt, không giận mà uy.
“Chúng thần nhất định không phụ sự mong đợi của điện hạ.” Ngự y chắp tay, tiến lên bắt mạch cho Thiên Dao. Thân thể mặc dù suy yếu, nhưng đã không còn ảnh hưởng tới tính mạng.
“Lão nô Tô Phúc tham kiến thái tử điện hạ.” Bên ngoài cửa điện đột nhiên truyền đến giọng nói bén nhọn của Đại thái giám Tô Phúc ở Cảnh Dương cung.
Lưu Trung liếc mắt nhìn Sở Diễm, hiểu được ý tứ trong mắt hắn, mới khom người đi mời Tô Phúc vào.
“Chưa đến giờ lâm triều, Tô công công tới Lăng Tiêu điện, không biết vì chuyện gì?” Sở Diễm khẽ cười, ngữ điệu bình thản.
Tô Phúc cung kính cúi đầu khom người, “Hoàng thượng cho mời điện hạ tới Cảnh Dương cung một chuyến.”
“Ừm, phiền Tô công công chuyển lời đến phụ hoàng, bổn vương sẽ đến ngay.”
Sau khi Tô Phúc đi, Sở Diễm thay một thân mãng bào tím sạch sẽ, hình rồng cuộn tròn bốn chân nơi đầu vai, hiện rõ khí thái cao quý trong trẻo lạnh lùng. Hôm qua giằng co suốt một đêm, thì ra là cẩm bào vốn màu xanh lam đã nhuộm một mảng máu lớn, đã sớm nhếch nhác không chịu nổi. Bởi vì Thiên Dao hôn mê không tỉnh, hắn trông chừng suốt một đêm cũng chưa kịp thay y phục, hôm nay cũng không thể nhếch nhác như vậy đi gặp hoàng thượng.
Vừa ra đến cửa Lăng Tiêu điện, Sở Dục liền tiến lên nghênh đón, gương mặt tuấn tú tràn ngập mệt mỏi, trong mắt hiện đầy vằn đỏ, câu đầu tiên mở miệng ra lại là, “Thất ca, nghe nói Thiên Dao đã tỉnh lại?”
Thiên Dao? Mắt phượng Sở Diễm lạnh lùng híp lại, như không nghe thấy hừ một tiếng, “Đã tỉnh, đệ muốn vào thăm sao?”
Sở Dục sửng sốt, mới biết bản thân vượt khuôn phép. Quan tâm tắc loạn, hắn lại ở trước mặt Thất ca gọi thẳng khuê danh của Thiên Dao. “Thần đệ nhất thời lỡ lời, mong Thất ca thứ tội. Thất tẩu liều mạng cứu giúp, Sở Dục cảm kích trong lòng.”
Mắt phượng Sở Diễm lạnh băng, đen sâu thăm thẳm không thấy đáy. Ngữ điệu tùy ý lại mang theo lãnh ý. “Đệ không cần tự trách, nàng là vì bổn vương mới liều mạng cứu đệ.”
Ánh mắt Sở Dục không khỏi mờ đi mấy phần. “Thần đệ biết.” Cũng bởi vì biết nên mới cảm thấy đau lòng.
“Nghe Xích Diễm nói Thất ca bị thương, không biết có nghiêm trọng hay không?” Sở Dục lại hỏi.
“Không chết được.” Hắn không mặn không nhạt đáp lời. Sãi bước về trước mà đi, để Sở Dục lại ở phía sau. Đi đến ngoại viên, đột nhiên nhớ đến gì đó, mới chậm rãi dừng bước. Hắn cũng không quay đầu lại, nhưng lại có âm thanh lạnh băng truyền đến.
“Mục tiêu của thích khách là đệ, bây giờ hành sự phải cẩn thận chút, không phải lần nào cũng đều may mắn như vậy.”
--- ----
Trong Cảnh Dương điện, Văn Đế lười biếng ngồi trên ghế chủ vị, trong tay là một chén trà Vũ Tiền ấm nóng.
Sở Diễm cung kính quỳ gối trong điện, “Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”
“Đứng lên đi.” Văn Đế cười nói, phân phó Tô Phúc mang một chiếc ghế dài mềm hẹp đến cho Sở Diễm ngồi, sau đó có thị nữ bưng đến kim sang dược thượng hạng. Văn Đế ngồi xuống bên cạnh ghế Sở diễm, động tác nhẹ nhàng chậm chạp đưa tay cởi cẩm bào của Sở Diễm, hẳn là muốn ngó qua vết thương của hắn, bôi thuốc cho hắn.
“Phụ hoàng, không thể.” Sở Diễm cả kinh, vội vàng xuống ghế, nửa quỳ trước người Văn Đế.
Văn Đế cười một tiếng, trong ánh mắt là sự từ ái, đưa tay ra kéo hắn từ đất dậy. “Trẫm nhớ, trước kia con đều gọi trẫm là phụ thân.”
Thời điểm Sở Diễm vừa mới vào cung, mới bảy tuổi, một đôi mắt trong veo cứng cỏi. Hắn không hề giống những hài tử khác cố lấy lòng ông, khắp nơi nịnh nọt. Hắn đọc sách giỏi nhất, võ công cũng tốt nhất, chỉ là tính tình có chút cao ngạo. Hắn không gọi ông là phụ hoàng, chỉ đồng ý gọi là phụ thân. Mà Văn Đế lại vô cùng thích đứa nhỏ này, cơ hồ như từ lần đầu nhìn thấy đã thích, cũng vì sự yêu thích này, sự trân ái này, khiến ông không tiếc hy sinh Thế Lan vô tội.
Mấy đời nhà Vân gia, địa vị ở trong triều không thể khinh thường. Giả như sau này Sở Diễm đăng cơ, thế lực Vân gia sẽ giống như mặt trời buổi trưa. Ông quyết không cho phép trong triều xuất hiện thêm một Tư Đồ gia thứ hai. Ông sẽ vì Diễm Nhi của ông mà dẹp bỏ toàn bộ chướng ngại.
Đại để cũng từ khi đó, đứa nhỏ này liền hận ông. Ông cũng không còn nghe hắn gọi qua một tiếng phụ thân thêm lần nào nữa.
“Phụ hoàng không chỉ là phụ thân của nhi thần, còn là bậc cửu ngũ chí tôn. Nhi thần lúc đó còn bé không hiểu chuyện, hôm nay không dám vượt quá khuôn phép.” Nói cách khác, bọn họ không chỉ là phụ tử mà còn là quân thần.
“Con đứng lên đi, ngồi bên cạnh trẫm.” Văn Đế hiền hậu nói, mà Sở Diễm vẫn quỳ gối tại chỗ, không nhúc nhích.
Văn Đế cũng không tức giận, lại nói. “Bây giờ Diễm Nhi đã trưởng thành, không nghe lời phụ thân nữa. Cánh của thái tử điện hạ cứng cáp rồi, đã biết kháng chỉ không tuân.”
“Nhi thần không dám.” Sở Diễm cung kính đáp lại, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế.
Áo bào rườm rà trên người từng lớp từng lớp được cởi ra, hiện ra một vết thương thật sâu, từ ngực kéo dài đến thắt lưng. Máu mặc dù đã ngừng chảy, vết thương vẫn chưa hề khép miệng, thậm chí bên trong da lộ ra mảng huyết nhục.
Lúc ấy, tình hình ở bãi săn chỉ có thể dùng bốn chữ “nhìn thấy ghê người” mà hình dung. Thích khách áo đen tiến lên mãnh liệt như thủy triều, vây quanh Văn Đế cùng đoàn ngự lâm quân đi theo. Nếu không phải Sở Diễm kịp thời chạy đến, thay ông đỡ một kiếm trí mạng, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Mày rậm Văn Đế chau lại, cẩn thận nghiêm túc bôi thuốc lên trên người Sở Diễm. Thuốc chạm đến vết thương, đau đến tận xương cốt, mà Sở Diễm lại không kêu một tiếng, bàn tay ẩn dưới ống tay áo đã sớm nắm chặt thành quyền, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên, trên trán đã toát mồ hôi lạnh.
Mà mấy vết cào trên lưng, lại rất rõ ràng. Rất hiển nhiên đây là dấu vết của nữ nhân lưu lại. Văn đế dùng đầu ngón tay đụng vào vết cào còn vương tia máu, mày rậm chau lại. “Đã lúc nào rồi còn làm xằng làm bậy.”
Sở Diễm trầm mặc, trong đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng.
“Thực sự thích nha đầu kia rồi hả?” Mắt phượng Văn Đế nheo lại, lộ ra vài tia lãnh ý.
Ánh mắt Sở Diễm khẽ thu lại, lạnh nhạt mở miệng. “Phụ hoàng quá lo lắng rồi, Thẩm Thiên Dao đối với nhi thần, bất quá chỉ là một bộ y phục xinh đẹp quang lệ, so với những nữ tử trong cung khác có bề ngoài mỹ lệ hơn mà thôi. Nhưng có xinh đẹp cũng chỉ là một bộ y phục.”
“Ừm.” Văn Đế gật đầu, hết sức hài lòng với câu trả lời của hắn, nhưng cũng không phải hoàn toàn tin tưởng. Dù sao thì Sở Diễm có tinh lực, Thẩm Thiên Dao lại là nữ tữ tốt đẹp như vậy. Từ cổ chí kim anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
“Trẫm bỏ qua cho nàng một lần nhưng không có nghĩa trẫm sẽ không động đến nàng nữa. Muốn giữ mạng cho nàng, Diễm Nhi cũng nên biết phải làm thế nào.” Ngữ điệu lạnh nhạt của Văn Đế lại ngầm có ý cảnh cáo.
“Hài nhi hiểu rõ.” Khuôn mặt Sở Diễm không chút biểu tình nhưng trong đôi mắt sâu thẳm đã gợn sóng dữ dội.
Sau khi băng bó kỹ vết thương, Văn Đế lại ân cần dặn dò mấy câu, sau đó liền nói vào vấn đề chính. “Việc ở bãi săn đã làm con chịu khổ rồi, lòng hiếu thảo của con trẫm cũng nhìn ra. Binh phù Hổ Quân trẫm nên thưởng cho con, chờ đến sinh thần của con, trẫm sẽ đem nó làm quà sinh thần cho con.”
“Kính xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhi thần không thể gánh vác.” Sở Diễm dứt lời, muốn đứng dậy nhưng lại bị Văn Đế ngăn lại.
Văn Đế cười một tiếng, “Con là nhi tử của trẫm, của trẫm sớm muộn cũng là của con. Chẳng qua là, Sở Diễm, con phải nhớ cho kỹ, trẫm cho con mới là của con, trẫm không cho, con không thể cướp đoạt được.”
Sở Diễm là người thông minh lanh lợi thế nào, đương nhiên hiểu được lời cảnh cáo của Văn Đế, một mực cung kính đáp lại một câu. “Nhi thần cẩn tuân lời dạy bảo của phụ hoàng.”
“Còn việc Sở Hạo tư thông với địch phản quốc, trẫm biết con luôn âm thầm điều tra nghe ngóng tung tích bản đồ bố phòng của biên quan Hung Nô, vật kia nằm trong tay trẫm. Tương lai, trẫm cũng sẽ giao lại cho con.” Văn Đế chậm rãi nói.
Sở Diễm cũng đã suy đoán được mấy phần, cũng không quá khiếp sợ, chỉ an tĩnh chờ ông nói tiếp.
“Trẫm không làm gì tên súc sinh kia bởi vì thời điểm chưa tới, bây giờ chưa phải thời cơ tốt nhất diệt trừ Tư Đồ nhất tộc. Nhớ rõ, người muốn thành đại sự, phải nhẫn hơn bất kỳ kẻ khác.”
“Vâng.” Sở Diễm lạnh nhạt đáp lời.
“Ừm, sắp lâm triều rồi, con lui xuống trước đi.”
“Vâng, nhi thần cáo lui.” Sở Diễm khom người, chậm rãi thối lui ra khỏi điện.
Sau khi Sở Diễm rời đi, một đạo bóng dáng cao lớn từ bên hông tấm bình phong đi ra, thì ra là Dự Nam ương gia. “Hoàng thượng.”
“Ừm, ngồi đi.” Văn Đế tùy ý chỉ vào một chiếc ghế. “Ngươi cũng thấy đấy, đã bao nhiêu năm, đứa nhỏ này đối với trẫm vẫn giữ thái độ không nóng không lạnh.”
Dự Nam vương cười một tiếng, “Thái tử điện hạ là người trọng tình, hắn còn vì hoàng thượng đỡ một kiếm trí mạng.”
Nghe lời này, sắc mặt Văn Đế lại hòa hoãn mấy phần, nhiễm lên chút yêu thương. “Lần này ngược lại là trẫm sơ sót, suýt nữa để lại mạng mình ở bãi săn.”
Dự Nam vương không nói gì, nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Chuyến đi săn này, Văn Đế lấy binh phù Hổ Quân làm mồi nhử, nhằm thăm dò sự trung thành của Sở Diễm với ông, hoặc cũng có thể nói là phụ thân thăm dò sự hiếu tâm của nhi tử. Bọn họ trước đó ở trong rừng mai phục một nhóm người, giả dạng làm thích khách, nhưng ai có thể ngờ, ngày đó, lại có một nhóm nhân mã khác, thực sự muốn lấy tính mạng ông.
Cũng may, Sở Diễm cũng không để ông thất vọng, giữa quyền vị cùng tình thân, hắn chọn cái sau.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]