Tuyên Giản ngồi trên đất, đôi mắt hoảng sợ nhìn người xung quanh, vì trong cung có thích khách nên rất nhiều binh lính, ai cũng bận rộn làm việc của mình, có người đi đến lôi thi thể của thích khách xuống, có người lại cuống quýt thu dọn tàn cục, nhưng trước mắt Tuyên Giản như một mảng mờ mịt cái gì cũng trở nên mơ hồ, hắn lạc lõng trong đám đông, bàn tay cào mạnh xuống nền đất như tìm kiếm thứ gì đó để bấu víu.
Tiết Duân cảm thấy Tuyên Giản có gì đó không đúng, muốn đến bên cạnh nhưng cả người Tuyên Giản run lên bần bật, hắn vùi sâu mặt vào trong tay, dường như muốn nói gì đó nhưng cổ họng nghẹn ứ không thể thốt thành lời.
Tiết Duân hoảng hốt vội nắm lấy tay Tuyên Giản, xoa mồ hôi ướt át trên mặt hắn hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"
"Giết chúng." Hắn chỉ người đi đi lại lại phía kia. "Giết hết chúng đi!"
Môi hắn run rẩy nhìn Tiết Duân hỏi: "Những lời vừa rồi có phải chúng đều nghe thấy rồi đúng không?"
"Ngươi giết những kẻ đó, giết hết cho ta!"
Tuyên Giản hết gào thét rồi vùng vẫy, trong mắt hắn giờ đây chỉ toàn là thù hận, nếu hắn còn quyền lực giống như trước kia chắc chắn những người có mặt ở đây đêm nay sẽ không được sống yên ổn.
Chỉ tiếc giờ hắn chỉ là một tù nhân, lời nói ra chẳng còn một chút uy lực.
Thấy trạng thái của hắn không được tốt Tiết Duân cho binh lính tạm lui xuống, sau đó ôm thật chặt Tuyên Giản vào lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-mot-long-muon-chet-lai-bi-ep-song-lai/2720903/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.