Mặc dù Yến Duân đã chăm sóc Tuyên Giản rất cẩn thận nhưng qua ngày hôm đó sức khỏe của hắn càng ngày càng yếu, thậm chí có những lúc không thể tự mình đặt chân xuống giường.
Tuyên Giản nằm nghiêng nửa người nhìn hai người tuyết đặt ngoài cửa sổ đến thất thần, có những lúc vô thức mỉm cười ngây ngốc, sau đó ánh mắt lại ủ rũ buồn bã.
Người tuyết đẹp là vậy nhưng chờ ánh nắng lên kiểu gì cũng sẽ bị tan biến, chẳng có thứ gì à giữ được mãi mãi.
Bên ngoài gió rất lớn, Yến Duân mở cửa bước vào khiến hơi lạnh cũng theo đó tràn vào theo, gã phủi đi bớt tuyết trên vai, cởi lớp áo khoác ra ngoài, cảm thấy trên người tan gần bớt sương tuyết mới tiến đến gần Tuyên Giản.
"Cho ngươi này."
Yến Duân lôi từ trong tay áo ra một con châu chấu được làm bằng cỏ, Tuyên Giản tròn mắt nhìn con châu chấu môi hơi cong lên hỏi:
"Ở đâu ra vậy?"
"Hôm nay có việc ra ngoài cung tiện thể mang về cho ngươi."
Tuyên Giản bĩu môi tỏ vẻ chán ghét: "Trước kia ta cố tình gây chuyện với ngươi thôi, mấy thứ ấu trĩ này ai mà thích."
"Vậy để ta ném đi..."
Yến Duân vừa nói vừa muốn giật lấy châu chấu cỏ từ tay Tuyên Giản nào ngờ hắn còn nhanh hơn vội vàng giấu đi. Tuyên Giản mặt nặng mày nhẹ nói:
"Ngươi đã cho ta thì là của ta, có ném hay không là do ta quyết định."
"Ừ."
Tuyên Giản chính là kiểu người nói một đằng làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-mot-long-muon-chet-lai-bi-ep-song-lai/2720894/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.