Không hiểu sao Tuyên Giản lại thấy hai chữ "yêu thương" của Tô Nhược nghe có gì đó rất mờ ám, nhưng hắn không dám hỏi lại kỹ càng vội xoay người trở về phòng của mình.
Đến tối Yến Duân mới trở lại giúp hắn xoa thuốc. Lúc đầu Tuyên Giản còn rất sợ người khác động vào người nhưng giờ cũng đã dần quen hơn.
Yến Duân nhìn vết thương của Tuyên Giản đã dần lành lại, cao dược của Yến Quốc rất tốt nên ngay cả vết thương cũ cũng dần mờ đi, thật may những vết thương này không quá nặng nếu chăm chỉ bôi thì khả năng có thể hoàn toàn biến mất.
Yến Duân lên tiếng hỏi: "Tuyên nhi, ngươi có muốn trả thù không?"
Tuyên Giản ngập ngừng hỏi lại: "Trả... thù sao?"
"Những người đã làm tổn thương ngươi, nếu ngươi muốn ta có thể giúp ngươi."
Tuyên Giản im lặng một hồi lâu, như những gì trải qua kiếp trước, Yến Duân nghĩ hắn phải oán hận rất nhiều mới đúng, vậy mà Tuyên Giản chỉ khẽ lắc đầu.
"Đúng là ta có hận thật nhưng..." Hắn nhìn xuống cổ tay của mình mím chặt môi: "Đến cái chết ta cũng tìm đến rồi, thật sự chỉ muốn thoát khỏi nơi đó thôi."
Tuyên Giản ngẩng đầu lên nhìn Yến Duân đôi mắt ánh lên sự chờ mong nhìn gã: "Không phải Yến ca ca nói sẽ đưa ta rời khỏi nơi này sao? Chỉ cần đưa ta đi là được rồi, ta không cần báo thù gì hết."
Yến Duân thấy lòng mình như thắt lại, đưa tay lên vén một chút tóc xõa xuống bên mai của Tuyên Giản gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-mot-long-muon-chet-lai-bi-ep-song-lai/2720883/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.