Tuyên Giản cũng không biết cảm giác của hắn hiện tại là gì, làn da như bị thiêu đốt, một giọt nước mắt thôi mà khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cũng chỉ vì một phút lơ đãng đó mà mất đi cơ hội tốt nhất thoát khỏi tay Yến Duân.
Mà đúng hơn Tuyên Giản cũng không còn muốn tránh, dù gì cũng đâu phải lần đầu.
Hắn vòng tay qua cổ Yến Duân đáp lại nụ hôn cuồng nhiệt. Tuyên Giản nhẹ giọng thì thầm bên tai gã: "Thì ra là ngươi 'nhớ' ta giống thế này?"
Mỗi một câu nói bàn tay của hắn lại lần xuống dưới, từ yết hầu đến cổ, rồi vươn móng vuốt sò soạng vào trong da thịt của Yến Duân. Trêu đùa cỡ này sao Yến Duân có thể cưỡng lại, gã bắt lấy cánh tay đang đùa nghịch của Tuyên Giản đặt qua đầu, đến khi bàn tay đó chẳng thể đùa nghịch được nữa, ngón tay cào loạn siết chặt lấy thảm dưới thân nức nở.
"Yến Duân... tên khốn kiếp nhà ngươi... chậm lại..."
Nhưng làm sao Yến Duân có thể bình tĩnh, gã như muốn đâm xuyên cả người Tuyên Giản, ở nơi sâu nhất trong lòng hắn, cảm nhận được sự ấm áp của hắn mới có thể khiến Yến Duân thấy được Tuyên Giản thật sự tồn tại.
Cách thể hiện sự bất an trong lòng lại là sử dụng hành động một cách nguyên thuỷ nhất, chỉ khi da thịt ma sát vào nhau mới chứng minh được họ từng gần gũi.
Trước kia họ chỉ từng ân ái trong bóng tối, Yến Duân cũng nào có gan ép Tuyên Giản làm theo ý mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-mot-long-muon-chet-lai-bi-ep-song-lai/2720866/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.