Mộc Cẩn nhớ tới lúc mình vừa xuyên tới, cậu cảm thấy hình như cái hệ thống này cũng không đáng tin tưởng cho lắm.
Thế mà lại cho cậu xuyên đến một cái thôn hẻo lánh.
Đừng nói là vào trong cung, ngay cả kinh thành cũng không có tí xíu quan hệ nào.
Còn bám vào người một thiếu niên vừa chết, mất đi cha mẹ bị người thân khinh thường nhục nhã.
Nếu hệ thống biết Mộc Cẩm đang thầm mắng mình chắc nó phải tủi thân lắm.
Bản thân nó chỉ là một cái hệ thống linh khí trong một thế giới nhỏ. Đột nhiên đi vào giữa muôn vàn thế giới như này, nó cũng cần có thời gian thích ứng chứ.
Cũng may Mộc Cẩm vừa xử lý xong chuyện của mình thì Sùng Minh chân nhân tìm tới.
Nghĩ đến chính mình phí bao nhiêu công sức mới giúp đỡ nguyên chủ trừng phạt đám người trước kia nhục nhã hắn. Cuối cùng lại bị đám ngu dân đó nói thành bất hiếu điềm xấu.
Lúc gặp Sùng Minh chân nhân, Mộc Cẩm thật sự cảm thấy hơi có ngoài ý muốn. Thế giới bình thường như vậy mà lại tồn tại người tu hành.
Tuy rằng đối phương chỉ hiểu được một chút bên ngoài nhưng lại nhận ra thần hồn của cậu không phải của nguyên chủ, còn gọi cậu là thượng tiên.
Cảm nhận của cậu về Sùng Minh chân nhân cũng không tồi.
Nếu đối phương đã chủ động tới giúp mình, như vậy, cậu cũng nhất định sẽ không bủn xỉn.
Đến lúc đó tặng cho ông ấy vài quyển sách tu hành là được.
Tuy tư chất của Sùng Minh chân nhân không đủ để thành tiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/196631/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.