Mạc Chước nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt sáng quắc, giọng nói cũng không nhịn được mà run rẩy vang lên: “Viết nhiều thư như vậy, vì sao lại không gửi cho ta, vì sao không muốn cho ta nhìn thấy.”
Mộc Cẩm nghe vậy thì cúi đầu xuống như đang thẹn thùng trả lời: “Ngày thường ngươi ở biên quan bận rộn như vậy, chiến trường lại hung hiểm, ta không thể vẫn luôn quấy rầy ngươi, lại không ngăn được mà nhớ ngươi nên……”
‘ nên lúc nhớ ngươi, ta sẽ viết thư. ’ Hắn nghe hiểu câu nói chưa hết của cậu. Sau đó không thể khống chế mà hôn lên đôi môi của đối phương. Hắn cảm thấy, đây là câu nói ngọt ngào nhất mà hắn từng được nghe.
Lúc Cẩm ca ca nhớ hắn sẽ viết thư, viết nhiều như vậy, có thể nghĩ đối phương nhớ nhung hắn đến thế nào.
Giữa những hàng chữ kia tràn đầy tình yêu say đắm, làm Mạc Chước cảm thấy như cả cơ thể đang được ngâm trong vại mật, ngọt đến tận tim.
Một lúc lâu sau đó hắn mới buông cậu ra, yêu thích vuốt ve những bức thư kia, chúng là bảo bối mà hắn muốn quý trọng.
Loading...
Không ngờ Mộc Cẩm lại ngập ngừng nhỏ giọng nói: “Ta không biết lại nhiều như vậy, vốn muốn trộm đốt đi, lại có chút luyến tiếc.”
“Đốt, vì sao lại muốn đốt đi?” Tuy giọng nói của cậu rất nhỏ, nhưng khoảng cách của hai người gần như vậy. Nên tất nhiên câu nói đó cũng bị hắn nghe thấy.
Mạc Chước lo lắng siết chặt những bức thư trong tay, cảm xúc có chút kích động trừng mắt nhìn cậu. Giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355803/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.