Chương trước
Chương sau
“Chước Nhi……” Mộc Cẩm lẩm bẩm tên của người nào đó, ngón tay trắng nõn cũng siết chặt chăn gấm dưới người.
Cậu chậm rãi thở ra một hơi, trong lòng hiện lên suy nghĩ u ám: Ngươi như vậy, thật sự sẽ làm ta không thể buông tay.
Bên kia, Mạc Chước lập tức trở về phủ Tĩnh Vương đã được dọn dẹp. Những chuyện cần hắn xử lý rất nhiều nên vẫn luôn bận rộn tới tận buổi tối mới xong.
Hắn thả tờ giấy truyền tin của cấp dưới xuống bàn rồi đứng dậy, vừa định trộm đi tìm Cẩm ca ca của mình, thì lại nghe thấy tiếng động từ bên ngoài vang lên.
Cửa sổ hé ra một khe hở nhỏ, sau đó một bóng người nhảy vào, người này không phải Mộc Cẩm thì có thể là ai nữa chứ.
Nhìn thấy người trong lòng, hắn không giấu được sự vui vẻ trong tim. Thấy cậu nhảy từ cửa sổ vào trong phòng, hắn không khỏi nhớ tới ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau, đối phương cũng từng trộm lẻn vào hoàng cung đi tìm hắn.
Hắn nhớ rõ ngày hôm đó, ngày đầu tiên mà hắn được người ta quan tâm, đau lòng. Hương vị của bánh sữa bò phảng phất vẫn còn lưu luyến trên đầu lưỡi.
Loading...
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Mộc Cẩm, Mạc Chước vội vàng bước tới một tay ôm cậu vào trong lòng rồi nhẹ giọng nói: “Ta mới vừa nghĩ tới ngươi, không ngờ vừa chớp mắt thôi, Cẩm ca ca đã xuất hiện rồi.”
Mộc Cẩm nghe vậy thì hơi đỏ mặt, chỉ cảm thấy sau khi lớn lên miệng bé con nhà mình như được bôi mật vậy, làm cậu cảm thấy ngọt ngào trong lòng.
Bị hơi thở của người trong lòng vây quanh, cậu không nhịn được mà hít sâu một hơi. Dứt khoát nhắm mắt lại, thoải mái dựa vào trong ngực đối phương rồi nhẹ giọng nói: “Chước Nhi, ta nhớ ngươi.”
Câu nói trắng ra này làm Mạc Chước hơi run rẩy, hắn càng siết chặt cánh tay mình hơn. Cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, rồi lại khẽ cọ vào chóp mũi.
Thấy Cẩm ca ca của mình không có vẻ mặt gì khó chịu, ánh mắt hắn không khỏi bay tới đôi môi hồng hồng kia.
Thấy ánh mắt của người đối diện trở nên sâu thẳm, Mộc Cẩm chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng. Cậu nỗ lực làm trái tim mình bình tĩnh lại, đặt tay lên bả vai của Mạc Chước rồi hỏi hắn với ánh mắt mơ màng: “Chước Nhi, cơ thể có nơi nào không thoải mái không?”
Mạc Chước nghe vậy thì sửng sốt, nhìn dáng vẻ hơi run rẩy như cánh bướm của người trong ngực mà không khỏi ngừng thở. Hắn chỉ cảm thấy mình thật sự sắp không che dấu được sự mừng như điên trong trái tim mình.
Hắn không ngu, câu nói và dáng vẻ này của cậu đâu cần nói thêm điều gì, rõ ràng đây là một lời mời của người mà hắn yêu.
Hắn vốn tưởng rằng mình còn phải chờ cậu thích ứng một thời gian, lại không ngờ, hóa ra Cẩm ca ca của hắn cũng có tình cảm với hắn.
Mạc Chước vội vàng dùng sức gật đầu, hắn nuốt nuốt nước miếng, khó nhịn nói: “Thật ra ta vẫn cảm thấy hơi đau, Cẩm ca ca……”
Những lời nói còn lại biến mất giữa môi răng, hai người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, ôm chặt lẫn nhau. Bọn họ cứ như vậy mà quên hết tất cả, khó thể tách rời, chỉ hận không thể hòa thành một thể với đối phương.
Ban đêm, Mộc Cẩm cũng ở lại phủ Tĩnh Vương. Mạc Chước không thích bị người khác quấy rầy nên bên cạnh không có người hầu, thủ vệ cũng đều ở ngoài viện. Cho nên không có bất cứ kẻ nào biết, trong phòng Vương gia của bọn họ dư ra một người.
Bởi vì quan tâm tới những vị tướng mới trở về từ biên quan, nên Văn Đế đặc biệt cho phép bọn họ nghỉ ngơi mấy ngày.
Mà tuy Mộc Cẩm là quốc sư, nhưng ở Tây Lăng, quốc sư cũng không cần phải ngày ngày lên triều. Chỉ cần khi cầu phúc chiêm tinh, hoặc là có chuyện quan trọng sẽ vào cung gặp Hoàng Thượng là được.
Vậy nên ngày hôm sau, hai người đều không cần dậy sớm. Mạc Chước thức giấc, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của người bên cạnh mà trái tim không khỏi thỏa mãn.
Hắn nắm chặt bàn tay, cúi đầu muốn hôn lên đỉnh đầu của cậu, lại phát hiện đối phương vậy mà lại rúc người vào trong chăn, ngay cả đầu cũng giấu đi.
Nhìn Mộc Cẩm như thế, Mạc Chước không khỏi mỉm cười, muốn xốc góc chăn lên thì cậu lại càng túm chặt hơn.
Nhìn dáng vẻ là đã tỉnh dậy.
Ý cười trong mắt chợt lướt qua, hắn tới gần khẽ cười rồi nói với người trong chăn: “Cẩm ca ca, túm chặt như thế làm gì? Đừng để bị ngạt thở.”
Mộc Cẩm nghe hắn nói vậy thì khuôn mặt càng đỏ hơn. Cậu nhớ tới đêm qua, tuy hai người không làm tới bước cuối cùng, nhưng thằng nhóc này vậy mà lại lấy lí do áp chế cổ độc để lăn lộn cậu hết một lượt. Càng nghĩ càng cảm thấy thẹn nên cũng không chịu xốc chăn lên.
Mạc Chước biết cậu cảm thấy thẹn thùng, chỉ đành nhỏ giọng dỗ dành: “Được rồi, không phải những chuyện tối qua đều vì áp chế huyết cổ thôi sao? Chẳng lẽ, Cẩm ca ca nhẫn tâm để ta chịu đau?”
Mộc Cẩm nghe hắn nói vậy, lúc này mới đáng thương hé ra một góc chăn lộ ra đôi mắt mèo tròn xoe, nhìn chằm chằm Mạc Chước rồi nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà áp chế huyết cổ cũng không cần làm chuyện đó chứ!”
“Chuyện gì?” Ý cười trong mắt hắn dần dần nhiều hơn, không khỏi cảm thấy may mắn vì trước khi trở về từ biên quan đã phái cấp dưới mua không ít sách, còn cố gắng học tập qua.
Nhớ lại phản ứng đêm qua của người trong lòng, hắn nghĩ, đúng là không uổng xông khi học tập mấy thứ này. Quan trọng hơn là, hắn có thể cảm nhận được Cẩm ca ca thích hắn, nên mới để hắn tùy ý làm những chuyện đó với cậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.