Giờ phút này Mạc Chước không bao giờ là thiếu niên ngày xưa luôn mỉm cười nhẫn nhịn trước mặt người khác nữa. Hắn chỉ biết, không một ai có thể cướp Mộc Cẩm đi.
Cẩm ca ca rõ ràng, rõ ràng nên thuộc về một mình hắn!
Bên kia, Mộc Cẩm chung sống với hắn nhiều năm đã nhạy bén nhận ra cảm xúc của bé con nhà mình không tốt. Tuy ý cười trên mặt không giảm nhưng khí lạnh trên người lại càng ngày càng nhiều, giống như sắp bùng nổ vậy.
Cậu nhìn về phía Mạc Đôn rồi lắc lắc đầu nói: “Cảm ơn sự khen ngợi của Đức phi nương nương, chỉ là hôm nay ta cảm thấy hơi đau đầu, hình như là bị cảm lạnh rồi.”
“Ngũ điện hạ cũng cách ta xa một chút, đừng để bị lây bệnh. Đợi ta khỏe rồi sẽ tự mình tới cung của nương nương thăm hỏi."
Mạc Đôn vừa nghe Mộc Cẩm nói cậu bị bệnh là cách ra xa. Lại nghe thấy đối phương nói khỏi bệnh sẽ tới cung của mẫu phi thăm hỏi, nên hắn ta cảm thấy coi như mình đã hoàn thành nhiệm vụ rồi. Sau đó gật gật đầu sung sướng đi ra ngoài.
Chờ Mạc Đôn rời đi, không khí trong lều mới dịu lại một chút.
Loading...
Mộc Cẩm thấy nụ cười trên mặt hắn đã biến mất, nhưng hai tay lại nắm chặt lại bèn vẫy tay với hắn, lại vỗ vào đệm ý bảo hắn tới đây ngồi xuống bên cạnh cậu.
Mạc Chước thấy thế mím môi, lúc này mới bước tới ngồi xuống cạnh cậu. Vừa ngồi xuống đã thấy người kia không tim không phổi dựa cả người vào hắn như ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-gap-go-co-chap-cuong/1355779/chuong-12-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.