Chỉ là ngay sau đó nó lại thấy Mộc Cẩm nhìn chằm chằm bình rượu cách đó không xa, bèn vội vàng khuyên bảo: “Tiểu Cẩm, không thể uống nữa. Hai ngày trước ngươi vừa lấy máu, vết sẹo trên cổ tay còn chưa lành đâu, uống quá nhiều rượu không tốt cho miệng vết thương.” Cậu thấy 003 khẩn trương như vậy nên đành thở dài. Lúc này mới xốc ống tay áo lên, lộ ra một đoạn vết thương rất sâu trên cổ tay. Vì áp chế huyết cổ trên người Mạc Chước, mỗi tháng cậu không thể không lấy máu hai lần để luyện thành thuốc. Bản thể của cậu là dương xỉ, mà từ trước tới nay dương xỉ có tiếng là loại cỏ giải trăm độc trong dân gian. Nhưng dù được gọi như thế, cũng không có loại thực vật nào thần kỳ đến nỗi có thể giải trăm độc. Chẳng qua Mộc Cẩm là đặc biệt, vì tu vi của cậu cao, lại cắn nuốt hoa sen cổ mười nghìn năm. Thân là hoa thần mới nhận chức, cậu đã tu thành thể chất bách độc bất xâm, máu của cậu càng là thánh dược để giải độc. Cho dù không bị bệnh, nhưng nếu có thể ở gần cậu trong thời gian dài là có thể dính một ít hơi thở của cậu, làm người khỏe mạnh hơn rất nhiều. Cũng càng không nói tới máu của cậu, muốn tạm thời áp chế cổ độc không phải chuyện gì khó. Chỉ tiếc nếu muốn hoàn toàn loại trừ huyết cổ thì phải cần thêm vài thứ. Nên những năm gần đây, cậu mới phải dùng máu của mình làm thành thuốc cho Mạc Chước uống. Cậu biết, cổ độc sẽ làm tổn thương có thể của hắn. Nhiều năm điều dưỡng cơ thể của hắn cũng coi như phí không ít công sức của cậu. Hơn nữa đời này Linh phi chết sớm, Mạc Chước lại thoát khỏi bà ta từ sớm nên tạo thành hiệu ứng cánh bướm. Cơ thể của hắn tốt hơn rất nhiều so với cốt truyện lúc đầu, còn Ngũ hoàng tử Mạc Đôn cũng vẫn chưa kịp trúng cổ độc. Vài thứ Linh phi luyện lúc trước cũng bị Mộc Cẩm âm thầm xử lý. Dù gì, nếu chuyện này bị bại lộ thì sẽ không tốt cho Mạc Chước. Bởi vì nói thế nào đi nữa, Linh phi cũng là mẹ đẻ của hắn. Những năm gần đây, cơ thể của Thái Hoàng Thái Hậu và Văn Đế Mạc Diệp Lương tốt hơn cũng nhờ vào cậu. Thái Hoàng Thái Hậu yêu thương Mạc Chước thế nào cậu đều thấy được, cũng hy vọng bà ấy có thể khỏe mạnh. Còn Văn Đế, tuy cậu cảm thấy ông cũng coi như một vị hoàng đế trong quy củ, nhưng cũng không yêu thương gì Mạc Chước. Đế vương bạc tình, có lẽ ông có thể là một bị hoàng đế tốt, nhưng tuyệt tốt không phải là một người cha, người chồng tốt. Coi như vì ông tận tâm với bá tánh, điều trị một người hai người cũng như vậy, Mộc Cẩm cũng sẽ giao mấy phương thuốc có thể điều dưỡng thân thể cho Thái Y Viện. Rốt cuộc không có bất cứ ai có thể hiểu đặc tính của thực vật hơn cậu, những phương thuốc kia cũng thích hợp nhất với hai người bọn họ. Chỉ là, mặc dù cậu cố gắng thế nào, Thái Hậu cũng đã sắp tới thời gian cuối cùng. Tuy rằng cậu không nói, nhưng theo đánh giá của cậu, chỉ sợ Thái Hậu không sống được quá hai tháng. Bên kia, tình huống của Văn Đế Mạc Diệp Lương nhìn qua tốt hơn Thái Hậu một chút. Chỉ là lúc cậu đi vào thế giới này, cổ độc trên người ông đã sâu, không thể rút ra nữa. Rõ ràng chỉ mới tới tuổi trung niên, mà mái tóc đã hoa râm, khuôn mặt già nua. Bảy năm qua, theo thời gian Ngũ hoàng tử Mạc Đôn trưởng thành, Thái Tử cũng thành trọng điểm mà các triều thần thảo luận. Tuy ngay từ đầu rất nhiều người đều đoán, có nhà mẹ đẻ của Đức phi đứng phía sau, Ngũ hoàng tử nhất định là người thắng cuối cùng. Nhưng mấy năm gần đây, bởi cách làm của Mộc Cẩm mà Tam hoàng tử Mạc Chước có tiếng là nhân hiếu lễ nghĩa. Vì công đức, mấy năm nay Huyền Thanh Quan chủ trì bố thí Mộc Cẩm cũng đều để Mạc Chước tham dự, làm hắn có tiếng thích làm việc thiện với người dân. Hơn nữa, có quốc sư nhìn với con mắt khác, nên lúc này lực lượng của hai vị hoàng tử vẫn đang ngang nhau. Cho nên hiện tại, mọi người đều nhìn chằm chằm vào thái độ của Văn Đế. Nhưng dường như Văn Đế cũng biết điểm này, nên đối xử với hai vị hoàng tử không xa cũng không gần, làm người ta không biết ông đang nghĩ gì. Mộc Cẩm rũ mắt khẽ vuốt vết thương trên cổ tay, trong lòng lại nghĩ, gần đây phủ An Bình Hầu đứng sau Đức phi và thừa tướng Lạc Nguyên Câu thường xuyên qua lại. Lúc này, nữ chính Lạc Ngọc Thư vẫn còn nhỏ tuổi, chưa lộ ra điều gì đặc biệt. Chỉ cần nàng không chủ động tới trêu chọc bé con của cậu, cậu cũng sẽ không tùy tiện ra tay với nàng. Dù gì thì mục đích của cậu khi tới đây chỉ là bảo vệ Mạc Chước và tích góp công đức cho hắn thôi. Có điều, Lạc Nguyên Câu người này từ trước đến nay đều thích hãm hại người khác. Rõ ràng đã bò lên vị trí thừa tướng, nhưng vẫn bè lũ xu nịnh ích kỷ tham lợi. Trong cốt truyện ban đầu, ông ta vì muốn bài trừ dị kỷ mà vu hãm cả nhà Đới tướng quân cấu kết với địch. Nếu tương tai Chước Nhi thật sự ngồi trên ngôi vị hoàng đế này, chỉ sợ không thể không loại trừ Lạc Nguyên Câu. Giết một người không phải là chuyện khó. Khó chính là làm thế nào để thu mua lòng người. Hai năm trước Mộc Cẩm mượn cơ hội kết bạn với Đới tiểu tướng quân, cũng chính là Đới Hạo Hiên - nam chính thế giới này. Cậu phát hiện tính cách đối phương rất chính trực, nếu người đứng đầu có thể công bằng vì dân, Đới gia nhất định sẽ trung tâm như một. Sau khi biết rõ người này cũng bớt đi không ít chuyện. Bởi vì Đới Hạo Hiên đối xử chân thành, nên Mộc Cẩm và anh ấy cũng thật sự trở thành bạn bè. Tuy rất nhiều chuyện cậu có thể làm thay cho Mạc Chước, nhưng mấy năm nay ở chung cậu biết hắn cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, hắn tuyệt đối không muốn mãi sống dưới sự bảo vệ của cậu. Cho nên Mộc Cẩm chỉ cần làm những chuyện mình có khả năng, đó là âm thầm để ý tình hình xung quanh, bảo đảm con đường phía trước của hắn sẽ thuận lợi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]