🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Cá Ham Ngủ

Đừng quên vote và cmt cho tui zui nha cả nhà iu🐳💞_____________________________

Chương 78: Quả Đào

Mấy ngày hôm trước Hoàng Tuyên được thả ra để giải độc cho Tô Mạc rồi rạng sáng lại bị ném trở về đại lao, lăn lộn như thế tầm nửa tháng rốt cuộc cũng tốt lên rất nhiều tảng đá trong lòng Tô Mạc mới coi như được thả xuống.

Mà lúc này Tôn Hạo Nhiên đã tiêu diệt hết phản quân tam phương cũng đến chào từ biệt Tô Mạc, Tô Mạc dựa theo ước định đã giao kỹ thuật ngưu đậu và phương pháp chế tạo xe gieo hạt ba chân cho Tôn Hạo Nhiên để hắn mang về Võ Quốc.

Nhưng Tôn Hạo Nhiên chân trước mới rời khỏi Thanh Quốc sau lưng đã có người gây phiền toái cho Tô Mạc. Trong đại điện uy nghiêm Thẩm Uy vẻ mặt lãnh ngạnh hướng Tô Mạc bẩm báo: "Điện hạ, Tây Nam cấp báo Tấn Quốc xuất năm vạn binh tiếp cận quốc gia ta."

Tô Mạc lập tức ngồi ngay ngắn, nghiêm túc hỏi: "Tấn Quốc vì sao lại đột nhiên phát binh về phía quốc gia ta?"

Thẩm Uy trả lời: "Hồi điện hạ việc này tất cả đều bắt nguồn từ một cây đào."

"Cây đào?" Tô Mạc nghi hoặc nói: "Việc này thì có liên quan gì đến cây đào?"

"Hồi điện hạ, lúc này chính là mùa đào chín, ở giáp giới Thanh Quốc và Tấn Quốc có một cây đào sinh trưởng ở đó. Nửa tháng trước, một đám nhóc Thanh Quốc tiến đến biên giới hái quả đào gặp được một đám nhóc Tấn Quốc đang hái quả, hai bên nhất thời nổi lên một trận cãi vã cuối cùng biến thành đánh nhau, một thằng nhóc Tấn Quốc ngã từ trên cây xuống bị gãy xương. Sau đó vị phụ thân của thằng nhóc Tấn Quốc đó liền lao tới thôn ở biên cảnh Thanh Quốc ta báo thù giết chết phụ thân của một trong những đứa trẻ có liên quan đến vụ ẩu đả đó. Sau chuyện này tên huynh đệ của phụ thân đứa trẻ kia liền phóng đến biên cảnh Tấn Quốc giết hung thủ. Sau lại là toàn bộ thôn Tấn Quốc nhảy vào Thanh Quốc ta giết sạch người trong thôn kia, mà thôn này lại là quê hương của một vị quan huyện địa phương, quan huyện kia trong cơn tức giận đã mang binh đến biên cảnh Tấn Quốc đồ sát thôn kia. Theo sau là quan huyện Tấn Quốc đăng báo cho Tấn Vương, Tấn Vương phát năm vạn binh đến biên cảnh của Thanh Quốc."

P.S: Ý là cái nguyên nhân xàm l* lắm lun á (¬_¬;)

Nói đơn giản chính là con trẻ bị thương người lớn đến báo thù, từ diệt môn phát triển thành đồ sát một thôn, sau đó còn muốn phát triển thành chiến tranh giữa hai nước.

Thanh Quốc mới vừa kết thúc chiến hỏa thật sự không nên tham chiến ngay lúc này, nhưng người ta đã bắt nạt tới cửa giờ phút này cúi đầu cũng không còn kịp nữa rồi, nói trắng ra chẳng qua là Tấn Quốc muốn lợi dụng chuyện này để nuốt luôn Thanh Quốc mà thôi, báo thù bất quá chỉ là thuận tiện làm luôn.

Tô Mạc đau đầu nói: "Quân sĩ Tấn Quốc có chiến lực như thế nào?"

Thẩm Uy nói: "Hồi điện hạ, quân lực của hai nước không phân cao thấp, chỉ là hiện tại quốc chủ của Tấn Quốc rất là hiếu chiến, bởi vì nhiều lần khai chiến với các nước láng giềng nên quốc lực đã suy yếu đi ít nhiều."

"Nhiều lần khai chiến với các lãnh quốc." Tô Mạc gõ gõ tay vịn của ghế dựa hỏi: "Có bao nhiêu quốc gia đang khai chiến với Tấn Quốc?"

"Có Trần Quốc, Trịnh Quốc, Ngô Quốc, Dương Quốc." Thẩm Uy nói.

Tô Mạc hỏi: "Quốc lực của bốn nước này thế nào?"

Thẩm Uy nói: "Trần Quốc và Ngô Quốc mạnh hơn quốc gia ta, Trịnh Quốc có quốc lực ngang bằng, còn Dương Quốc xếp cuối cùng."

Tô Mạc gật đầu trong đầu đã có tính toán, mở miệng nói với Thẩm Uy: "Thẩm tướng quân bổn cung lệnh cho ngươi lập tức khởi hành đi về phía Tây Nam ngăn chặn ngoại địch."

"Tuân mệnh."

Phòng nghị sự trong cung Thái tử, Tô Mạc đem việc Tấn Quốc phát binh báo cho đám người Lâm Tư Viễn, sau đó nhìn thoáng qua Vân Phi Vũ mới được thả ra từ nhà lao, hỏi mọi người: "Chư vị thấy thế nào?"

Một người trẻ tuổi tên Hồ Nguyên tiến lên nói: "Điện hạ, không nên đại động trong giai đoạn đầu thời kỳ hòa bình sau nội loạn của Thanh Quốc."

Một người khác phản bác nói: "Bọn chúng đã đánh tới cửa rồi, chẳng lẽ còn có thể nhịn mặc người khác khinh nhục sao?"

Hồ Nguyên nhíu mày nói: "Nhưng quân lực của Tấn Quốc và quốc gia ta ngang bằng nhau, đánh tới cũng chỉ là lưỡng bại câu thương đến lúc đó tất nhiên sẽ tạo điều kiện cho các quốc gia khác sấn tới lợi dụng."

Lâm Tư Viễn chớp chớp mắt nói: "Chúng ta có thể liên hợp với mấy quốc qua còn lại cùng tấn công Tấn Quốc."

Hồ Nguyên nói: "Dương Quốc quá yếu chỉ sợ sẽ bị Tấn Quốc phản công, hai nước Trần Trịnh quá mạnh nếu hai nước nhân cơ hội tiêu diệt đại quân Thanh Quốc của ta thì phải làm thế nào? Còn lại Ngô Quốc và quốc gia của ta có quốc lực tương đương nhau nhưng lại cách quốc gia của ta quá xa, đều không phải lựa chọn tốt để liên hợp."

Vân Phi Vũ vừa mới ra khỏi đại lao, chỉ kịp vội vã rửa mặt một chút thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng một thân khí chất nho nhã lại khiến người khác không thể phớt lờ. Hắn lẳng lặng lắng nghe mọi người ở đây tranh chấp, sau đó khi tất cả mọi người im lặng mới mở miệng nói: "Tấn Vương thích mĩ nhân, Trịnh Vương có một hậu phi mỹ mạo tuyệt luân, Trịnh Vương đối với người này sủng ái có thừa còn coi như trân bảo."

Tô Mạc hai mắt sáng ngời nhìn Vân Phi Vũ nói: "Tiếp tục nói."

Vân Phi Vũ nhợt nhạt cười, nhìn Tô Mạc nói: "Trần Vương thích mỹ ngọc, Ngô Vương yêu thích thần binh vũ khí sắc bén, Dương Vương thích quyền lực."

"Ý của ngươi là?" Tô Mạc hỏi.

"Tấn Vương cất giấu thần binh và mỹ ngọc trong cung, mơ ước đến mỹ nhân của Trịnh Vương." Ánh mắt ôn nhuận nhìn Tô Mạc rồi nói: "Trần Trịnh Ngô Dương tứ quốc và Tấn Quốc đều mơ ước lẫn nhau đã lâu, giờ chẳng qua chỉ cần một cái cớ, điện hạ chỉ cần phái người kết minh với Dương Quốc và Ngô Quốc cộng với phòng hai nước Trần Trịnh là được."

Tô Mạc gật gật đầu nói: "Một khi đã như vậy bổn cung lệnh cho ngươi đến Ngô Quốc kết minh với Ngô Vương, chuyện này nếu thành công bổn cung sẽ không truy cứu ngươi, nếu không thành ngươi sẽ mãi mãi ở trong đại lao đi."

Vân Phi Vũ ôn hòa nói: "Tạ điện hạ."

Tô Mạc quay đầu nói với Hồ Nguyên: "Hồ Nguyên ngươi đến Dương Quốc kết minh với Dương Vương, ta sẽ phái thị vệ đi bảo hộ các ngươi, nhớ lấy không thể để lọt ra một chút tiếng gió nào."

"Vâng."

Là bảo hộ cũng là giám thị, phòng lòng người không thể không có.

Buổi tối khi đang xem xét tấu chương, bỗng nhiên một mùi thơm thanh mát ngọt ngào bay tới, Tô Mạc ngẩng đầu xuyên qua mi mắt cậu chính là một mâm đào mềm mềm, Diệp Thanh Phong cầm lấy một quả đưa đến bên môi Tô Mạc cười hì hì nói: "Bảo bối mau nếm thử đi."

Tô Mạc nhìn quả đào điềm mỹ đủ vẻ trong lòng liền có chút không thoải mái, thân thể cậu hơi ngả người ra sau nhưng vẫn vươn tay cầm quả đào cắn một miếng. Rốt cuộc muốn ăn trái cây tươi mới ở thời cổ đại này thật đúng là không dễ dàng gì, qua thời điểm này nếu muốn ăn lại phải chờ sang năm. Không có kỹ thuật ướp lạnh rất khó vận chuyển, thế giới này cực đông cực tây cực nam cực bắc đều là mảnh đất chưa được biết đến, rất nhiều thứ thường thấy ở trên thị trường thế kỷ 21 hoàn toàn không có ở đây, tỷ như đậu phộng cà chua khoai tây gì đó.

Nước sốt ngọt lành chảy vào yết hầu, Tô Mạc ném xuống hạch đào trong tay, nói với Diệp Thanh Phong: "Cố Vân Châu đâu?"

Hai người biến mất đã hơn nửa tháng, Tô Mạc thật sự rất sợ hai bọn hắn động tay động chân thật.

Nhưng bản thân "trăm cay ngàn đắng" để mang đồ tới cho người trong lòng, người trong lòng lại quan tâm đến nam nhân khác, Diệp Thanh Phong lập tức tan nát cõi lòng nói: "Bảo bối sao ngươi lại không quan tâm quan tâm ta chứ?"

Tô Mạc liếc mắt nhìn hắn: "Không thiếu tay cũng không thiếu chân, ngươi cho rằng ta rất nhàn rỗi sao."

Diệp Thanh Phong nghiến răng một phen đoạt lấy tấu chương trong tay Tô Mạc hung hăng ném lên bàn, sau đó đem người đè xuống ghế: "Vi phu không phát uy, ngươi liền coi ta là mèo bệnh, lão tử hôm nay phải dạy dỗ ngươi một chút, để ngươi biết cái gì gọi là phu cương*."

(*) Một trong những điều của tam cương ngũ thường. Trong đó có nói đến mối quan hệ phu thê là quan hệ vợ chồng, phải có trách nhiệm giữ mối quan hệ hòa hảo với nhau, hạnh phúc, không cãi vã, vợ phải nghe lời chồng, yêu thương, bao bọc lẫn nhau.

Tô Mạc vẻ mặt hắc tuyến, quay đầu đi né tránh nụ hôn của hắn, phẫn nộ nói: "Ngươi phát điên cái gì?"

Diệp Thanh Phong nhéo khuôn mặt của Tô Mạc, vẻ mặt tức giận nói: "Còn dám trốn, xem ta xử lý ngươi thế nào." Hắn vừa nói một bên vừa rút đai lưng của bản thân ra trói chặt đôi tay của Tô Mạc ra sau lưng.

Trên thực tế hai người đều biết Tô Mạc chỉ cần dùng nội lực lay nhẹ nhàng một chút, mảnh vải cũ này sẽ rách mất*.

(*) Rồi mắc cái giống gì bản gốc lại là "sống thọ và chết tại nhà", hahaha XĐ.

_____________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.