Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

"Cảm ơn, ta không ngờ ngươi thật sự sẽ đến, nếu về sau có việc gì cần đến ta thì cứ việc mở miệng." Tô Mạc nhẹ nhàng đáp xuống nóc nhà đối diện Cố Vân Châu nói.

Cố Vân Châu không trả lời, mà trực tiếp rút thanh kiếm sắt chưa từng rời tay ra vung về phía Tô Mạc.

Kiếm phong sắc bén trong chớp mắt đã ập đến, cảm giác được nguy cơ đồng tử Tô Mạc đột nhiên phóng đại, không thể tránh né cậu chỉ có thể duỗi tay đón lấy. Sau một tiếng vang lớn qua đi, Tô Mạc lùi về phía sau hai bước áp chế dòng máu đang sôi trào, ánh mắt nguy hiểm nhìn Cố Vân Châu.

Cố Vân Châu nhìn Tô Mạc giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nói: "Đêm nay."

Tô Mạc nhìn hắn với vẻ mặt khó hiểu, mãi đến khi Cố Vân Châu biến mất, cậu mới phát hiện hắn đang nói đến việc giải độc đêm nay.

"Ta cũng không gấp đến vậy đâu." Tô Mạc nói thầm.

Ở giai đoạn trước công tác kỳ thật đã hoàn thành hết rồi, chỉ cần chờ một người có võ công cao cường đến khống chế nội lực ở thời điểm Tô Mạc suy yếu nữa là xong.

Chạng vạng, trong cung Thái tử, Cố Vân Châu đứng ở bên cạnh Tô Mạc, trận địa mười thái y mấy chục cung nữ và hơn trăm tên thị vệ đã sẵn sàng chờ đón quân địch, toàn bộ cung Thái tử ngay cả ruồi bọ cũng không thể bay vào.

Tô Mạc cởi hết quần áo chỉ quấn một mảnh tơ lụa ở bên hông để che đi bộ vị quan trọng.

Liễu Hi bưng chén thuốc sắc đã nấu sẵn tới cho Tô Mạc uống, nó giống với thuốc tê có thể khiến Tô Mạc giảm bớt đau đớn trong suốt quá trình giải độc.

Tô Mạc nhận lấy chén thuốc Liễu Hi đưa qua uống một hơi cạn sạch, sau đó lại vội vàng lấy mứt hoa quả Ngọc Châu đưa, lúc này mới áp xuống được vị đắng trong miệng.

"Có thể làm được rồi." Tô Mạc hoàn toàn khỏa thân nói với thái y đang chờ đợi ở một bên.

Hồ thái y mang theo hòm thuốc nơm nớp lo sợ đi đến bên người Tô Mạc, từng chiếc châm bạc hình dạng lớn nhỏ khác nhau xếp thành hàng, một một đèn dầu đang cháy.

Hồ thái y rút ra một cây châm bạc dùng hai ngón tay giữ châm bạc trên đèn dầu để đốt nóng. Sau đó nhanh chóng đâm vào huyệt đạo trên cổ Tô Mạc, Hồ thái y cầm châm nhẹ nhàng xoay tròn vài vòng sau đó nhanh chóng rút ra, ngay sau đó là mười mấy chỗ huyệt đạo như Thiên Trụ, Thần Đường, Phách Hộ*.

Lông mi thật dài rung động, Tô Mạc nhíu mày trên trán đã rịn ra một tầng mồ hôi tinh mịn. Liễu Hi vẫn luôn ngồi quỳ ở bên người Tô Mạc lập tức cầm khăn tẩm qua nước ấm lau mồ hôi cho Tô Mạc.

Lại một châm đi xuống Hồ thái y giống như lúc trước xoay chuyển châm bạc trong tay, Liễu Hi nhìn chằm chằm vào Hồ thái y đang hạ châm lập tức mở to hai mắt nhìn.

Chỉ thấy trên tấm lưng tuyết trắng của Tô Mạc, ở ngay chỗ Hồ thái y hạ châm một dòng máu đen nhỏ cuồn cuộn chảy ra cùng với động tác không ngừng xoay châm bạc của Hồ thái y.

Liễu Hi nhìn Thái tử đang chau mày, đôi tay dùng sức nắm mảnh vải, giọng có chút phát run nói: "Hồ thái y đây là......"

Hồ thái y không dám thở mạnh, xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi nói: "Đây là kịch độc trong người điện hạ, nếu loại bỏ hoàn toàn thì sẽ không sao hết."

Mặc dù nói như vậy, nhưng bản thân Hồ thái y trong lòng cũng đang rất bồn chồn, bước tiêu độc không phải là nguy hiểm nhất, mà nguy hiểm nhất chính là liệu nội lực âm tà mạnh mẽ trong cơ thể Thái tử có được khống chế khi suy yếu hay không.

Lại đâm thên mấy cây châm bạc đốt nóng vào, lúc này trên lưng Tô Mạc không chỉ có một mảng máu độc màu đỏ sậm, mà ngay cả trên sàn nhà trơn bóng cũng chảy xuống thành một vũng nhỏ.

Dần dần hơi thở của Tô Mạc trở nên thô nặng hơn, trên mặt hiện lên thần sắc cực kỳ thống khổ, thân thể cũng bắt đầu run rẩy mất kiểm soát.

Liễu Hi nôn nóng kêu lên: "Thái y, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao lại như vậy?"

Hồ thái y không rảnh phân tâm, thái y ở bên cạnh vẫn luôn chú ý đến biểu tình của Tô Mạc thấy vẻ mặt cùng dáng vẻ lo lắng của hắn đành phải kéo hắn sang một bên nói: "Nội độc tố của điện hạ quá nhiều, quá trình đau đớn là điều không thể tránh khỏi. Liễu công tử trong lòng lo lắng cho điện hạ lão thần có thể hiểu được, nhưng xin ngươi vẫn nên đi ra ngoài trước đi, nếu điện hạ gặp chuyện không may ngươi và ta có mười cái mạng đi nữa cũng bồi không nổi."

Liễu Hi bị thái y với thái độ cứng rắn đẩy ra ngoài cửa, Hoàng Tuyên tay chân bị quấn băng vải bất chấp đau đớn lập tức tiến lên, nôn nóng hỏi: "Điện hạ thế nào rồi? Có ổn hay không?"

Liễu Hi nghiêng người nhìn hắn một cái không mặn không nhạt nói: "Ta cũng không phải là thái y làm sao ta biết được."

Hoàng Tuyên ảo não cúi đầu, âm thầm trách cứ bản thân học nghệ không tinh, bằng không cũng có thể đi vào giúp đỡ một chút, cảnh này khiến hắn càng hạ quyết tâm muốn học y.

Bỗng nhiên một tiếng hét thảm từ trong phòng truyền ra, khiến hai người lập tức nôn nóng vọt tới phía trước cửa sổ muốn nhìn xem đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cửa sổ được phủ một tấm giấy trắng, không nhìn thấy cái gì hết bọn họ chỉ có thể đứng nhìn không ngừng lảng vảng ở ngoài cửa.

Trong phòng Tô Mạc cắn chặt khớp hàm, đau đớn dữ dội khiến cho khuôn mặt cậu vặn vẹo, nội lực cường đại trong cơ thể bắt đầu mất khống chế đánh sâu vào lục phủ ngũ tạng của cậu.

Nhưng lúc này độc tố trong thân thể cậu vẫn chưa được loại bỏ hoàn toàn, Cố Vân Châu không thể giúp được gì, chỉ có thể dựa vào Tô Mạc tự mình chống đỡ.

Từng cây châm bạc đỏ rực không ngừng chui vào làn da non mịn của Tô Mạc, sau khi toàn thân trên dưới của Tô Mạc tất cả đều phủ đầy những lỗ kim rậm rạp, thấm đẫm máu độc màu đỏ sậm, chỉ có khóe miệng là chảy ra một chút màu đỏ tươi, đó là Tô Mạc trong lúc vô ý cắn phải môi.

Cơ bắp toàn thân căng chặt lại, Tô Mạc dùng hết sức nín thở sợ chỉ một động tác không đúng thôi  cũng có thể khiến cho nội lực đang đấu đá lung tung trong cơ thể mất khống chế.

Phải đến khi Hồ thái y đâm chiếc châm bạc đỏ rực cuối cùng chui vào trái tim của Tô Mạc, mới khiến đồng tử của Tô Mạc đột nhiên giãn ra hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Cố Vân Châu vẫn luôn đứng ở bên cạnh không có biểu tình gì nháy mắt xuất hiện ở bên người Tô Mạc, bàn tay to che kín vết chai thô ráp dán vào tấm lưng trần của Tô Mạc, khống chế nội lực cuồng bạo trong cơ thể Tô Mạc.

"Hừ......"

Hồ thái y thoát lực ngồi phịch xuống đất không đứng dậy nổi. Các đồng sự bên cạnh lập tức đỡ ông lên, cùng nhau lau lau mồ hôi lạnh trên trán rồi rời khỏi căn phòng này.

Trong lúc nhất thời toàn bộ căn phòng có thể nghe tiếng kim rơi, Cố Vân Châu ôm Tô Mạc đã ngất xỉu nằm trong lòng ngực mình, bàn tay đặt phía sau lưng đổi thành đặt lên ngực Tô Mạc.

Cho dù hôn mê, Tô Mạc cũng không hoàn toàn an ổn, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt đến đáng sợ, hô hấp vừa sâu vừa gấp gáp giống như thiếu oxy.

Trong căn phòng ốc to như vậy, Cố Vân Châu mặt vô biểu tình cứ như vậy ôm Tô Mạc cả người trần trụi hôn mê bất tỉnh, bất động suốt hai ngày hai đêm không chút sứt mẻ không ngủ không nghỉ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

CVC còn ngộ mới nhận đc thư của vợ cái là chạy một mạch đến đây rồi vung kiếm về phía nhỏ là thế nào, giờ thì hay rồi ngồi ôm vợ bất động luôn (¬‿¬ )

Hehe 4 bé công đã có chút tiến triển gòi á, giờ còn mệt mỗi VPV (không biết ổng đang ở đảo nào rồi haha XD)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.