Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

Trong ngục giam Thanh Quốc, Vân Phi Vũ mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt giống như một cây trúc xanh đầy kiêu hãnh từ trong xương tủy, cho dù là nhà tù âm u ẩm ướt cũng bởi vì sự tồn tại của hắn mà trở nên khác biệt.

Vân Cảnh dẫn người hầu mang theo hộp đồ ăn đi đến ngoài nơi đang giam giữ Vân Phi Vũ.

Nhìn con trai ngày xưa phong thần tuấn lãng thế mà lại rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như ngày hôm nay, trong lòng không khỏi có chút bi thống.

"Phi Vũ, ngươi* có khỏe không?" Vân Cảnh đứng ngoài song sắt của phòng giam.

(*) Không xưng hô ta – con vì ông ta dù sao cũng chỉ hư tình giả ý mà thôi dù sao nhà cũng đầy thiếp thiếu gì một đứa con với lại cũng có quan tâm sống chết của mẹ con VPV đâu nên cũng không nên xưng hô thân thuộc.

Vân Phi Vũ mắt nhìn Vân Cảnh rồi buông cuốn thư tịch trên tay, động tác ưu nhã đứng dậy giũ giũ đámcỏ trên quần áo nói: "Có ăn có uống cũng không đến nỗi tệ lắm."

Ngữ khí của hắn đạm nhiên trên mặt vẫn là một mảnh ấm áp, căn bản không có một chút phấn khích và kích động nào khi nhìn thấy người thân của mình.

Vân Cảnh nhíu nhíu mày nói: "Ngươi đây là đang có cái thái độ gì đấy hả? Ngươi có biết tội ngươi phạm phải chính là tội mưu nghịch phản quốc hay không, là phải tru di cửu tộc, điện hạ không giáng tội cho ngươi đã là đại ân của trời. Nếu ngươi đi cầu xin điện hạ tha tội, nói không chừng có thể miễn trừ được hình phạt của ngươi."

Con ngươi giống như hồ nước tĩnh lặng nhìn Vân Cảnh, hoàn toàn không bị lời nói của lão đả động, Vân Phi Vũ gợi lên đôi môi với hình dạng duyên dáng, châm chọc nói: "Ngươi có rất nhiều thê tử, mà ta chỉ có mỗi một người mẫu thân, những kẻ làm thương tổn bà ấy cho dù một kẻ ta cũng sẽ không bỏ qua."

Thấy bộ dạng dầu muối không ăn của hắn Vân Cảnh cũng có chút tức giận, hừ nói: "Nếu không phải nàng giận dỗi rời nhà trốn đi làm sao sẽ vừa vặn đụng vào tay Thái tử, còn liên lụy đến cả muội muội của ngươi cùng nhau tặng tánh mạng."

"Ha hả...... Ha ha ha......"

Vân Phi Vũ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười ha hả, Vân Cảnh tức giận đỏ mặt trước thái độ không coi ai ra gì của hắn, nổi giận mắng: "Vân Phi Vũ, ngươi quá làm càn, trong mắt ngươi có còn coi ta là phụ thân hay không!"

"Phụ thân?" Vân Phi Vũ đã ngừng cười to, nghiêng đầu trong mắt mang theo sự trào phúng nồng đậm nói: "Mẫu thân ta lấy thân phận thiên kim tiểu thư ủy khuất bản thân gả thấp cho ngươi. Mười năm đau khổ chờ đợi, chờ đến lại là một đám thê thiếp đầy nhà con cháu đầy đàn của ngươi."

Hắn cười cười trước Vân Cảnh đang há mồm phía trước nói: "Thời điểm ba người mẹ con chúng ta mới vừa tiến vào Vân phủ nơi chốn đều bị xa lánh và hãm hại, mẫu thân vì bảo hộ ta lấy danh nghĩa cầu học đem ta đưa đến thư viện Nghi Sơn, chứ không phải như ngươi cho rằng bà ấy lòng dạ hẹp hòi đố kỵ thành tánh."

Vân Cảnh khuôn mặt già đỏ lên, ngón tay chỉ vào Vân Phi Vũ mắng: "Ngươi...... Ngươi cái đồ con bất hiếu, thế nhưng lại mưu toan tẩy trắng tội danh của con đàn bà độc ác kia, quả nhiên là cái dạng mẹ nào con nấy, nếu ngươi đã thích lao ngục này vậy thì vĩnh viễn ở trong này luôn đi hừ!"

Vân Phi Vũ nhìn bóng lưng nổi giận đùng đùng rời đi của Vân Cảnh trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng, từ sau năm mười một tuổi ấy người phụ thân anh minh cơ trí trong miệng mẫu thân đã tiêu tan thành ảo ảnh, hắn cũng không còn ôm hy vọng gì với Vân Cảnh, chỉ là trong lòng vẫn không tránh được cảm thấy khó chịu.

Vân Cảnh đi rồi Vân Phi Vũ vẫn luôn đứng chỗ đó không nhúc nhích, thẳng đến khi cai ngục lại lần nữa chạy tới báo.

"Ê, Vân Phi Vũ có người tới thăm ngươi kìa."

Vân Phi Vũ ghé mắt, ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như hoa của Lâm Tư Viễn.

"Mệt ta còn ở ngoài lo lắng cho ngươi, xem ra trông ngươi có vẻ sống rất thoải mái." Lâm Tư Viễn đánh giá phòng giam tốt hơn nhiều so với các phòng giam khác, làm mặt quỷ nói.

Khuôn mặt tuấn tú đẹp trai như vậy nhưng lại bị hắn sử dụng đến mức khó coi, Vân Phi Vũ liếc mắt nhìn hắn sau đó ánh mắt liền dán chặt vào người nữ tử đeo mạng che mặt được Lâm Tư Viễn mang đến.

Vân Phi Vũ vẫn luôn ôn tồn lễ độ lại ở thời khắc này bất chấp hình tượng, một bước dài vọt tới hàng song sắt trước mặt, đôi tay gắt gao nắm chặt lấy song sắt, ngữ khí run rẩy nói: "Phi Yên, là muội sao? Phi Yên!"

"Ca!"

Một tiếng kêu mềm mại, lại như là một cái búa tạ hung hăng đập vào trong lòng Vân Phi Vũ, từ trước đến nay hắn luôn khinh thường rơi lệ nhưng giờ phút này trong mắt hắn cũng đã hiện ra một tầng thủy quang.

Ba năm sinh ly tử biệt thiên ngôn vạn ngữ, giờ cũng chỉ có thể hóa thành mấy chữ đơn giản nhất cũng đã khiến người cảm động.

"Muội không sao...... là tốt rồi."

"Ca......"

Vân Phi Yên vẫn luôn đứng ở phía đối diện Vân Phi Vũ cuối cùng nhịn không được đã vọt tới trước mặt hắn, nước mắt như những viên trân châu bị đứt dây lăn xuống không ngừng.

Sinh ly tử biệt ba năm hai người đương nhiên cũng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cả hai cũng biết rằng nơi này không phải chỗ thích hợp để nói chuyện.

Vân Phi Vũ nghiêm túc nhìn Vân Phi Yên nói: "Đừng đi tìm Thái tử, tốt nhất là nên lập tức rời khỏi hoàng thành."

Hắn không muốn muội muội của mình lại lần nữa biến mất khỏi cuộc đời của hắn, nhưng sau khi nói xong hắn lại ngoài ý muốn phát hiện đứa bé gái nhỏ đã từng ngây thơ hồn nhiên vậy mà bây giờ hắn cũng có chút không thể hiểu được.

Vân Phi Yên nói với Vân Phi Vũ nói: "Ca, ngươi yên tâm, ta cũng không có không biết tự lượng sức mình."

Ánh mắt nàng rất bình tĩnh, lại không phải không có thù hận, chỉ là làm Vân Phi Vũ cảm thấy có chút kỳ quái.

Mọi chuyện xảy ra trong lao ngục, mỗi một chữ trong đoạn đối thoại của huynh muội Vân Phi Vũ đều hóa thành văn tự được đưa đến trước mặt Tô Mạc.

Tô Mạc dựa vào trên ghế, ngón tay phải gõ tay vịn lẩm bẩm nói: "Vân Phi Yên này rốt cuộc là đang muốn làm cái gì đây?"

Từ lúc nàng tiến vào hoàng thành tới nay vẫn luôn quy quy củ củ, không hề thấy nửa điểm ý tứ muốn tìm mình báo thù, cũng không có ý muốn cứu Vân Phi Vũ ra.

Thế nhưng Tô Mạc một chút cũng đoán không ra nàng đang suy nghĩ cái gì trong đầu.

Thẳng đến lúc chạng vạng Hàn Dương tới báo, Vân Phi Yên xin cầu kiến.

Tô Mạc chỉnh lại y quan đi vào thiên thính, chỉ thấy trong sảnh có một nữ tử thon thả người mặc một bộ bạch y, trên mái tóc đen như mực cài một cây trâm xanh tươi ướt át.

Nàng che mặt nên Tô Mạc thấy không rõ nàng trông như thế nào, nhưng nhìn khí chất thanh lãnh độc đáo này vẫn khiến Tô Mạc cảm thấy có chút đặc biệt.

Thấy Tô Mạc đã đến, Vân Phi Yên lập tức khom người nói: "Dân nữ Vân Phi Vũ tham kiến Thái Tử điện hạ."

Thái độ của nàng cung kính lại không hiện ra sự hèn mọn, trong mắt cũng không có sự sợ hãi cùng khinh thường như những người bình thường khác khi mới gặp cậu lần đầu.

Đây cũng không phải là thái độ nên có khi thấy kẻ thù đã giết chết mẫu thân mình.

Đôi con ngươi Tô Mạc lạnh lùng nhìn nàng, nói: "Không biết Vân cô nương đây là đang có chuyện gì muốn gặp bổn cung?"

Vân Phi Yên lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, thanh âm mềm nhẹ nói: "Đây là phương thuốc giải độc của Hương Lan, mời điện hạ xem qua."

Tô Mạc sắc mặt biến đổi, lấy tờ giấy từ trong tay thái giám, cậu xem không hiểu phương thuốc nhưng chắc chắn Thái Y Viện có người hiểu được, Vân Phi Yên không cần thiết phải lấy phương thuốc giả để lừa gạt cậu, đây hoàn toàn không khác gì là đi tìm chết.

Cho nên Tô Mạc đưa ra một đáp án gần như không có khả năng, phương thuốc này là thật!

Đưa thuốc giải cho kẻ đã giết mẫu thân của mình, trong đầu Tô Mạc hiện lên hầng ngàn lý do, nhưng không một cái nào có thể đứng vững gót chân.

Tô Mạc nhìn đôi mắt xinh đẹp có chút giống Vân Phi Vũ của nàng khó hiểu hỏi: "Tại sao?"

Vân Phi Yên không tránh không né, đón lấy ánh mắt của Tô Mạc nói: "Điện hạ muốn thay trời đổi đất, Phi Yên cho dù có chết muôn lần cũng sẽ không chối từ."

Nói xong nàng bức thư vẫn luôn nắm trong tay, "Thanh Tân Luật" ba chữ to ánh vào trong mắt Tô Mạc, điều này vẫn khiến Tô Mạc có chút bối rối không hiểu ra sao.

"Luật mới" là Tô Mạc bày mưu đặt kế cho đám người Lâm Tư Viễn biên soạn dùng để thay đổi trăm ngàn sơ hở sớm đã lỗi thời của luật pháp Thanh Quốc, cho nên được gọi là "Thanh Tân Luật"; Bởi vì trong đó có trộn lẫn rất nhiều yếu tố đến từ hiện đại, nên Tô Mạc sợ nó không thể thích ứng với nơi đây bởi vậy vẫn không vội thi hành. Sau đó lại bởi vì chiến tranh nên phải đành gác lại một đoạn thời gian, thiếu chút nữa đã khiến cậu quên mất chuyện này.

Chỉ là chuyện này không liên quan đến việc thay trời đổi đất, Tô Mạc nhớ lại "luật mới", phát hiện tuy có số điểm có chút khác với nơi đây, nhưng vẫn còn cách xa so với việc thay trời đổi đất lắm.

Vì thế cậu khó hiểu nói với Vân Phi Yên: "Bổn cung vẫn còn có chút khó hiểu, mời Vân cô nương nói rõ."

Lần này đến lượt Vân Phi Yên kinh ngạc, nàng vốn cho rằng đây là do Thái Tử ôm chí lớn muốn "lưu danh sử sách", trải qua cuộc "đấu tranh tư tưởng" dữ dội, mới đưa ra quyết định này.

Thậm chí nàng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho khả năng Thái Tử chỉ đang đùa giỡn với mọi người, nhưng nàng lại không nghĩ tới Thái Tử lại tỏ ra như thể không biết gì cả.

Sau khi lấy lại bình tĩnh Vân Phi Yên hỏi Tô Mạc: "Cấm dân cư buôn bán; Cấm tư hình; Tội phạm từ 80 tuổi trở lên, dưới tám tuổi, có thai và đang cho con bú sữa đều miễn gông cùm; Bé gái dưới mười ba tuổi cấm kết hôn; Trước khi kết hôn nam nữ phải gặp nhau tương thân, nếu một bên đổi ý thì hôn sự sẽ vô hiệu......"

Suốt nửa canh giờ, Tô Mạc nghe nàng đọc từng điều một ra ngoại trừ điều thứ nhất thì vẫn chưa có cái gì sai, chính xác là điều cấm buôn bán dân cư đặt ở điều thứ nhất mới là nguyên nhân khiến cho Tô Mạc chậm chạp mãi vẫn chưa đưa ra luật mới.

Sau đó là một số ít điều tuy ở thời đại này thoạt nhìn có chút khác người, nhưng cũng không nghiêm trọng bằng điều thứ nhất.

Nhưng mà, đây chỉ là ý tưởng một bên tình nguyện của Tô Mạc mà thôi, nếu nói điều thứ nhất là đang muốn khiêu chiến giai cấp tư sản, vậy cái thêm lên sau đó chính là khiêu chiến với toàn bộ xã hội nam quyền.

Luật mới là do Lâm Tư Viễn chỉ đạo người sáng tác còn thân thì đưa ra ý kiến. Là một người có tư tưởng hiện đại, sau khi Tô Mạc xem xét chỉ nghĩ đến luật pháp này lạc hậu đến cỡ nào, mà không hề chú ý tới sự tiến bộ trước nay của nó.

Giờ phút này, khi Vân Phi Yên đọc từng điều ra, Tô Mạc mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này.

"Lâm Tư Viễn cái tên điên này." Tô mạc mắng thầm: "Dám cầm đi dùng những thứ vượt quá thời đại như này."

Tô Mạc biết giờ phút này mình mới chân chính hiểu được ý tưởng của Vân Phi Yên, nàng là người tiên phong vì nữ quyền ở thế giới này.

Nhưng liệu lý tưởng có thể lớn hơn thù hận hay không?

Tô Mạc nghiêm túc nhìn nàng hỏi: "Ngươi không hận ta sao?"

Vân Phi Yên nghiêm túc trả lời Tô Mạc: "Hận, chỉ là ta càng hận hôm nay, đất này, thế đạo này, yêu có lớn có nhỏ, hận cũng có."

Tô Mạc nói: "Ngươi phải biết rằng, điều này gần như là chuyện không có khả năng" Tô Mạc nhìn đôi mắt nàng quật cường không chịu khuất phục, trong lòng có chút động lòng.

"Muốn khiêu chiến vì quyền lợi là phải trả giá đại giới, đại giới chính là máu tươi cùng sinh mệnh, mà điều này cũng không phải chỉ một mình ngươi là có thể làm được." Tô Mạc nói.

"Ta nguyện dùng cả đời của ta, thắp lên một tia lửa."

_____________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.