Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư
Trong ngục giam Thanh Quốc, Vân Phi Vũ mặc một bộ áo dài màu xanh nhạt giống như một cây trúc xanh đầy kiêu hãnh từ trong xương tủy, cho dù là nhà tù âm u ẩm ướt cũng bởi vì sự tồn tại của hắn mà trở nên khác biệt.
Vân Cảnh dẫn người hầu mang theo hộp đồ ăn đi đến ngoài nơi đang giam giữ Vân Phi Vũ.
Nhìn con trai ngày xưa phong thần tuấn lãng thế mà lại rơi vào hoàn cảnh khốn khổ như ngày hôm nay, trong lòng không khỏi có chút bi thống.
"Phi Vũ, ngươi* có khỏe không?" Vân Cảnh đứng ngoài song sắt của phòng giam.
(*) Không xưng hô ta – con vì ông ta dù sao cũng chỉ hư tình giả ý mà thôi dù sao nhà cũng đầy thiếp thiếu gì một đứa con với lại cũng có quan tâm sống chết của mẹ con VPV đâu nên cũng không nên xưng hô thân thuộc.
Vân Phi Vũ mắt nhìn Vân Cảnh rồi buông cuốn thư tịch trên tay, động tác ưu nhã đứng dậy giũ giũ đámcỏ trên quần áo nói: "Có ăn có uống cũng không đến nỗi tệ lắm."
Ngữ khí của hắn đạm nhiên trên mặt vẫn là một mảnh ấm áp, căn bản không có một chút phấn khích và kích động nào khi nhìn thấy người thân của mình.
Vân Cảnh nhíu nhíu mày nói: "Ngươi đây là đang có cái thái độ gì đấy hả? Ngươi có biết tội ngươi phạm phải chính là tội mưu nghịch phản quốc hay không, là phải tru di cửu tộc, điện hạ không giáng tội cho ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-dung-hang/3675743/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.