Chương trước
Chương sau
Edit & trans: Hắc Nguyệt Linh Ngư

_____________________________

Chương 8: Chiến Lược

Tô Mạc cử động cái cổ cứng đờ của mình, nhấp một ngụm trà nóng mà Ngọc Châu đưa cho, không khỏi có chút nhớ lại những ngày còn có điều hòa, có tủ lạnh.

Nhìn một đống tấu chương chưa được phê duyệt trên bàn. Tô Mạc xoa xoa hai bên huyệt thái dương không có ý định nhìn nữa, cậu không muốn vì làm việc quá lao lực mà chết.

Tô Mạc vốn định thành lập Nội Các để xử lý một phần chính vụ. Nhưng sau khi nghĩ lại nhân tài cũng không có nhiều, Tô Mạc lại có chút chờ mong kỳ thi hội lần này, hy vọng có thể tuyển được thêm nhiều nhân tài mới.

Trở lại Thái Tử điện, Tô Mạc cũng không thể nghỉ ngơi. Ở bên kia Hàn Dịch truyền về tin tức nói Thẩm Uy đã tạo dựng được một chỗ đứng vững chắc ở Bạch Lộc quận, và Điền Quốc Hải, Đông Nam quân, Tây Nam quân đều gửi cho Thẩm Uy một lá thư liên minh, hy vọng tứ phương có thể liên minh tấn công hoàng thành.

"Tấn công hoàng thành? Hừ!" Tô Mạc trong mắt lóe hàn quang nói: "Muốn chết thì cứ việc tới đây hết đi!"

Tô Mạc đề bút nói: "Đáp ứng, trì hoãn."

Nhắm mắt lại suy tư trong chốc lát, Tô Mạc đã nghĩ ra cách ứng đối như thế nào cho tốt.

"Thi Nặc." Tô Mạc kêu lên.

Một thanh niên ẩn mình trong bóng đêm lập tức xuất hiện ở trước mặt Tô Mạc, cung kính nói: "Điện hạ có gì muốn phân phó?"

Trong mắt Tô Mạc hiện lên một tia lãnh quang, nói: "Đi cấm vệ doanh chọn ra 32 người có đầu óc nhanh nhạy, đáng tin cậy cùng với võ nghệ cao cường lập tức gọi tới đây cho ta."

Cấm vệ doanh chỉ có một ngàn người, nhưng mỗi một người trong số họ đều là quân tinh nhuệ, trong đó có một trăm người là tâm phúc được chính Tô Mặc Trì bồi dưỡng, người nhà của họ đều bị Tô Mặc Trì khống chế được.

Sau khi Thi Nặc yên lặng không một tiếng động rời đi, Tô Mặc Trì mặt vô biểu tình dùng ngón tay gõ vào mặt bàn.

Chỉ chốc lát sau tính cả Thi Nặc thì tổng cộng có tất cả 33 người đi tới thư phòng, cung kính chờ Tô Mạc lên tiếng.

Tô Mạc nhìn nhóm cấm vệ này như những mũi lao thẳng tắp, không khỏi vừa lòng gật đầu nói: "Ta muốn các ngươi chia ra làm ba nhóm, mỗi nhóm đi về phía Đông phản quân, Đông Nam phản quân và Tây Nam phản quân. Ven đường đi phải thăm dò địa hình chờ sau khi bọn họ hành quân một ngày, các ngươi liền bắt đầu không ngừng tạo ra các cuộc náo động.

Buổi tối làm cho bọn chúng không thể ngủ yên, ban ngày làm cho bọn chúng không thể ăn cơm ngon. Ta không cần các ngươi gây nhiều thương vong cho quân đối địch, ta chỉ cần các ngươi tạo ra sự hỗn loạn, chẳng hạn như đổ một chậu cát vào trong đồ ăn của họ, đào một cái bẫy trên đường chúng hành quân, làm bẩn nguồn nước của chúng, trong lúc chúng ngủ thì liền đốt lều trại của chúng......"

Ngư: Thâm quá anh ơi người ta chơi không lại(;¬д¬)

"Nhớ kỹ rằng ta muốn các ngươi tạo ra các cuộc náo động cho nên phải làm sao cho nó càng nham hiểm càng tốt. Cần phải làm cho bọn chúng còn chưa đi được nửa đường thì đã sức cùng lực kiệt, không còn ý chí chiến đấu."

Sau khi Thi Nặc dẫn theo đám người đi rồi, Tô Mạc lại gọi Hàn Dương tới, nói: "Phái người tung tin đồn đãi khắp nơi nói Điền Quốc Hải cấu kết với nước Thạch có ý đồ muốn xâm chiếm nước Thanh chúng ta, sau đó lại phái người bôi đen Hoàng đế của Thạch Quốc."

Đất nước của ngươi dù có tệ đến đâu thì đó vẫn là việc của nước ngươi. Một khi nó liên lụy đến các nước khác, thì đó lại chính là tội phản quốc.

Huống chi Hoàng đế Thạch Quốc cũng không phải là nhân quân*. Phàm là địa phương bị Hoàng đế Thạch Quốc chiếm lĩnh, chỉ cần nghe một tiếng phản đối, vậy chỉ có một chữ, giết!

(*) Nhân quân: vị vua nhân từ.

Ở trong mắt người của Thanh Quốc thì Hoàng đế Thạch Quốc so với Thái Tử còn đáng sợ hơn. Suy cho cùng, Thái Tử phần lớn thời gian đều ở trong hoàng thành, chỉ cần không tiến đến trước mặt Thái Tử thì không có gì nguy hiểm cả.

Nhưng Hoàng đế Thạch Quốc thì khác, từ một vương quốc nhỏ sắp diệt vong liền trở thành một trong những cường quốc nắm giữ bá quyền, tất nhiên số máu đã nhuốm trên tay hắn có thể nói là nhiều hơn Tô Mặc Trì.

Hơn nữa Thanh Quốc cùng Thạch Quốc tiếp giáp nhau, có lẽ nếu nói tình hình hiện tại của Thanh Quốc chính là cũng có một phần công lao của Thạch Quốc, cái nồi này đội lên đầu gã cũng không tính là oan uổng.

Tô Mạc tạm dừng hạ lại nói: "Hơn nữa lại tung tin Thái Tử được cao nhân chỉ điểm, hiện tại đã triệt để cải tà quy chính, cần chính thương dân......"

Chờ đến khi Tô Mạc an bài thỏa đáng tất cả thì đã là canh một rạng sáng. Tô Mạc nâng thân thể có chút mỏi mệt nằm trên giường, trong đầu lại nghĩ đến chuyện khác. Mãi cho đến khi rạng sáng canh hai điểm mới thực sự đi ngủ lại phải thức dậy vào giờ Mão để thượng triều. Mà đây chỉ là một ngày thực bình thường trong một thời gian dài.

Ngày thứ hai lâm triều Tô Mạc vẫn như cũ cột một mảnh vải trên vai. Sau buổi lâm triều như thường lệ, bỗng nhiên có một tiểu thái giám lại đây nói Hoàng thượng đã té xỉu.

Tô Mạc chuẩn bị đi Ngự Thư Phòng đành phải thay đổi lộ tuyến đi đến tẩm cung Hoàng đế.

Tô Nguyên là một hôn quân không hơn không kém. Thời kỳ hắn còn cầm quyền, hắn chiều chuộng phi tần và để họ tham gia việc triều chính, hãm hại các quan viên trung thành, trọng dụng hoạn quan, sưu cao thuế nặng. Hắn ta gần như có tất cả các đặc điểm mà một hôn quân nên có.

Tô Mạc đối với vị Hoàng đế này một chút hảo cảm cũng không có. Khi nhìn thấy tẩm cung Hoàng đế tràn ngập mùi phấn son cùng một nữ nhân lòe loẹt đang vuốt tóc của mình, trong lòng cậu lại càng khinh thường không thôi.

Tô Nguyên thân hình gầy gò, hốc mắt trũng sâu nằm ở trên giường. Một người chỉ mới 50 tuổi nhưng lại tự hủy hoại chính mình làm bản thân giống như một lão nhân 70 tuổi.

Tô Mạc cau mày hỏi: "Hoàng thượng thế nào?"

Cung phi quần áo hở hang, dùng một đôi mắt hồ ly như một chiếc móc câu dường như đang liếc về phía Tô Mạc, ra vẻ sầu bi nói: "Thái y nói Hoàng thượng thân thể suy yếu, yêu cầu tĩnh dưỡng nhiều hơn."

Nói xong đôi mắt rưng rưng nhìn Tô Mạc tựa hồ đáng thương như lê hoa đái vũ*.

(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Đáng tiếc vị cung phi này dường như đầu óc có vấn đề, giống như nàng ta không hề biết hậu cung của Thái Tử đều là nam nhân sao?

Quả nhiên, Tô Mạc nghe xong lập tức cả giận nói: "Biết Hoàng thượng muốn tĩnh dưỡng còn không mau cút ra ngoài."

Vị cung phi này sắc mặt lập tức trắng bệch, một đôi mắt đẹp ủy khuất nhìn Tô Mạc, nói: "Điện hạ, ta......"

"Nghe không hiểu tiếng người sao? Còn không mau cút!"

Cung phi không cam lòng nắm chặt khăn, lúc gần đi ra ngoài cửa còn oán độc liếc mắt nhìn Tô Mạc một cái.

Tô Mạc tự nhiên có thể cảm nhận được ác ý của nàng ta, nhưng hiện tại Tô Mạc không rảnh phản ứng nàng. Muốn giải quyết một cung phi không có lai lịch rõ ràng còn không phải chỉ cần một giây là xong thôi sao?

Tô Mạc hiện tại là một bụng lửa giận, nhìn vị Hoàng đế đang nằm trên long sàng, có thể thấy rõ ràng thân thể hắn không bị suy yếu mà chỉ đơn giản là bị đào rỗng do túng dục vô độ.

Lý do khiến cậu hiện tại đều bận rộn mỗi ngày là gì? Còn không phải là do cái tên hôn quân này cùng con của hắn để lại cục diện rối rắm này cho cậu giải quyết sao. Tô Mạc thật sự rất muốn chụp chết vị Hoàng đế này.

Sau khi Thái y châm cứu cho Hoàng đế, chỉ thấy Hoàng đế chậm rì rì mở đôi mắt đã bắt đầu mờ đi theo tuổi tác, nhìn một hồi lâu sau mới thấy rõ ràng bộ dáng của Tô Mạc đang đứng ở đó.

Hắn nằm ở trên giường hữu khí vô lực* nói: "Thái Tử, trẫm sinh bệnh, ngươi mau đi triệu tập một vị đắc đạo cao nhân trong thiên hạ vì trẫm mà chữa bệnh, trẫm sẽ ban rất nhiều phần thưởng cho ngươi."

(*) Hữu khí vô lực: bất lực

Tô Mạc hít một hơi thật sâu, đè nén cơn tức giận, nói: "Người chỉ là thân thể bị suy yếu yêu cầu chuyên tâm điều trị và tĩnh dưỡng mà thôi, trong cung này có rất nhiều thái y chẳng phải tốt hơn những kẻ lừa đảo chốn giang hồ đó sao?"

Thái y vẫn luôn ở bên cạnh sắm vai không khí cũng yên lặng cảm động. Lại nói, nhiều năm như vậy Hoàng thượng vẫn luôn ghét bỏ những thái y, lời nói của Thái Tử quả thực giống như mưa phùn mùa xuân xoa dịu đi trái tim khô cằn của ông ta.

Nhưng Hoàng đế lại không cảm thấy như vậy, hắn lập tức nổi giận: "Đều chỉ là một đám phế vật thì có thể có ích gì!Căn bệnh nhỏ như thế này mà cũng không trị khỏi được còn bịa đặt lung tung nói cái gì suy yếu, nơi nào của trẫm hư nhược?"

Thái y ủy khuất chửi thầm, ngươi căn bản không có sinh bệnh mà chính là túng dục quá độ đến mức bị đào rỗng, không tĩnh dưỡng thì còn có thể làm gì nữa?

Tô Mạc mặc dù rất muốn đánh người nhưng vẫn đáp: "Vâng, ta sẽ đi tìm cao nhân, nhưng trước hết người phải nghe theo lời của thái y."

Hoàng đế nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt già cười như nở hoa, liên tục nói vẫn là Thái Tử tốt của trẫm chỉ có Thái Tử là hiểu rõ lòng hắn nhất.

Sau đó Tô Mạc lập tức bị hoàng đế đuổi đi để đi tìm đắc đạo cao nhân. Tô Mạc buồn bực nghĩ hắn phải đi đâu để tìm đắc đạo cao nhân bây giờ?

Hồ thái y theo sát mà ra khỏi phòng. Ông ta nghe nói Thái Tử trong khoảng thời gian gần đây tính tình tốt hơn rất nhiều, căng da đầu tiến đến trước mặt Tô Mạc, nói: "Điện hạ, những kẻ lừa đảo chốn giang hồ thủ đoạn đều là hại người rất nặng, ngài ngàn vạn lần đừng để bọn họ hành hạ Hoàng Thượng, bằng không tính mạng của Hoàng thượng khó mà giữ được!"

Tô Mạc gật gật đầu nói: "Bổn cung đã biết, đa tạ Hồ thái y."

Tô Mạc đi đã được một đoạn xa nhưng Hồ thái y vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, vẻ mặt như bị sét đánh.

Thái thái thái thái Thái Tử cư nhiên nói lời cảm tạ với ông ta! Hồ thái y cả người đều cảm thấy không ổn.

_____________________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.