Cửa phòng vẫn không hề nhúc nhích. Diệp Vũ khóc rống lên nước mắt tuôn trào, nói đau thương, “Minh Phong, sao huynh lại nhẫn tâm đến vậy chứ?”
Sao huynh có thể đối xử với ta vậy chứ…. Cho dù huynh không muốn liên lụy ta, cho dù huynh muốn trả tự do cho ta, cho dù huynh không cần ta nữa, nhưng mà cũng không thể không gặp để giải quyết vấn đề này sao?
Nàng khóc nói, ‘Lúc đó, huynh nói, huynh một quả, ta một quả, tạo thành đôi, huynh đã quên rồi sao?
Thác Bạt Hoằng thấy nàng bi thương đau đớn như vậy thì mềm lòng, rồi vững tâm. Hắn đi qua, nắm lấy cánh tay nàng, “Hắn không muốn gặp nàng, đi thôi”
Nàng gỡ tay hắn ra, rống lên đầy bi phẫn, ‘Minh Phong nhất định gặp ta”
“Nàng có khóc thế nào, cầu xin ra sao, hắn cũng sẽ không gặp nàng đâu, nàng vẫn nên chết lòng đi!” Hắn giận nói, túm chặt tay nàng, mạnh mẽ kéo nàng đi.
“Phải đi, chính ngươi đi đi!”
“Ta còn có rất nhiều chuyện, chẳng hơi đâu mà cùng nháo với nàng trong này đâu!”
“Ta không cần ngươi giúp ta nữa, ngươi muốn đi, chẳng có ai ngăn ngươi đâu!” Diệp Vũ rống lên, lệ tuông trào. Thác Bạt Hoằng tức giận, túm chết nàng đi. Nàng không địch lại sức với hắn, đành đặt một quả uyên ương khấu trước cửa. “Minh Phong, ta đem uyên ương khấu đặt ở cửa… Lần sau đến, ta sẽ đeo… Minh Phong…”
Tiếng khóc càng ngày càng xa, cho tới khi biến mất không thấy. Cửa phòng chậm rãi mở ra, mắt Sở Minh Phong nhuốm lệ, không nhìn thấy vũ Nhi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297433/chuong-194-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.