“Tề Vương ư?” Nàng kinh ngạc, ông đoán được sao? Thật sự là Thác Bạt Hoằng âm thầm hạ độc sao?
“Không phải Tề Vương, thì là Vệ Vương” ÔNg híp mắt lại phụt ra một luồng sáng, “Hai kẻ này có khả năng nhất”
Diệp Vũ càng không hiểu, “Thế sao phụ hoàng lại bảo Tam hoàng huynh, Tứ hoàng huynh đi tra rõ việc này chứ ạ?”
Ngụy hoàng nhìn lên đình màn, không mở miệng, ánh mắt già cả đau thương và lạnh lẽo.
***
Tới hừng đông, Diệp Vũ bón cháo trắng cho Ngụy hoàng ăn, chợt có người xông tới, quỳ gối trước giường, “Phụ hoàng…”
Thái tử, Thác Bạt Hạo.
Sắc mặt Ngụy hoàng trầm xuống, không giận nói, “Ai cho phép ngươi tới?”
Nàng đặt bát xuống, đứng dậy, định ra khỏi tẩm điện đã thấy ông ngoắc tay, bảo nàng cứ ngồi xuống. Nàng đành ngồi canh bên giường.
Thác Bạt Hạo không để ý tới có người bên ngoài ở đây, nói bi thương, “Phụ hoàng bệnh nặng, nhi thần không thể phụng dưỡng…Nhi thần bất hiếu…”
“Không có khẩu dụ của trẫm, thái tử không được ra khỏi phòng nửa bước!” Ngụy hoàng cũng không biết có phải bị cảm động bới tình phụ tử hay không nữa.
“Dù có kháng chỉ, nhi thần cũng muốn phụng dưỡng trước giường, cố gắng tận hiếu” Đôi mắt Thác Bạt Hạo đỏ, lệ quanh tròng, giọng đau đớn kịch liệt, ngập tràn hối hận, “Mấy ngày nay, nhi thần đã tự kiểm điểm, nghĩ rất nhiều… Nhi thần biết sai rồi, nhi thần sai mười lần rồi… Phụ hoàng một ngày không nói câu nào, nhi thần liền kiểm điểm cả một ngày… Dù có phải kiểm điểm cả đời, nhi thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297428/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.