Lòng nàng đã sớm bay trên người Sở Minh Phong, trong mắt ngập kín sầu lo, “Lâm đại ca, cám ơn huynh đã mạo hiểm đến nói cho ta biết”
Mộ Dung Diệp bảo, “Giữa muội và ta, đừng nói cám ơn làm gì. Vũ Nhi, nàng ở trong cung có ổn không? Nàng thật sự sẽ thay Tề Vương làm việc vì Sở Minh Phong sao?”
Nàng nói bất đắc dĩ, “Ngoài con đường này ra, ta còn có lựa chọn nào khác sao?”
“thực ra, ta có thể…” Hắn thật sự không muốn nàng làm việc cho Tề Vương, dây dưa triền miên với Tề Vương.
“Đúng rồi, Lâm đại ca, hiện giờ huynh mang ta ra cung đi” Nàng nổi lên ý nghĩ trong đầu, nói hưng phấn, “Huynh khinh công giỏi như vậy, mang ta ra vào cung cấm, nhất định sẽ không bị ai phát hiện ra đâu”
“Một mình ta ra vào cung cấp đúng thật là không ai phát hiện ra, nhưng giờ mang theo muội đi, chỉ e…” Hắn do dự, bởi vì, hắn có thể mạo hiểm, cũng không nguyện để nàng mạo hiểm mà tổn thương gì.
“Không sao, Lâm đại ca, huynh dẫ ta ra cung đi” Diệp Vũ nói năn nỉ, kéo ống tay áo hắn, nhìn mặt mày lúc đó rất động lòng người. Mộ Dung Diệp nhịn không được sự khẩn cầu ấy của nàng, đã đồng ý với nàng. Lúc này, nàng khoác thêm áo đen bên ngoài, nhẹ chân tay khẽ mở cửa phòng ra chợt kinh ngạc sửng sốt.
Ở cửa rõ ràng có một người đứng, mặt sắt đen sì, đôi mắt sắc như chim ưng, mặc áo lông cừu đen càng khiến cho mặt hắn càng đen tới mức kinh người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297422/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.