Một kẻ bịt mặt đâm kiếm vào ngực hắn, điều này như mành chỉ treo chuông, nguy hiểm vô cùng, một mũi tên nhọn bay tới, đâm chính giữa ngực kẻ bịt mặt, kẻ bịt mặt ngã xuống tắt thở.
Kẻ bịt mặt còn lại khiếp sợ mãi, tìm kiểm chung quanh kẻ bắn tên lén. Nhưng nhìn mãi khắp bốn phía cũng không thấy ai. Đúng lúc này một mũi tên nhọn bay vọt nhanh tới, bắn trúng nơi hiểm của gã, khiến kẻ bịt mặt ngã liên tiếp xuống đất.
Còn Sở Minh Phong thấy đám bịt mặt đều chết cả, cứ ngây ngốc sửng sốt một lát, rồi không chịu nổi nữa, hôn mê bất tỉnh. Một người từ trong phòng chậm rãi đi ra, mặt đen như than, ánh mắt lạnh tanh như đá, tủm tỉm cười nhìn hoàng đế Sở quốc ngã trên mặt đất.
Thác BẠt Hoằng. Áo choàng đen được gió thổi bốc lên, như chim ưng giang cánh, bay đàng hoàng lên tường. Hắn khẽ nhếch môi lên, nhìn về hướng Kim Lăng. Vũ Nhi, ta đợi nàng.
***
Trong ngực hoa viên, ở lương đình. Đang lúc hoàng hôn, gió thu lạnh lẽo, xuyên qua đám kỳ hoa di thảo, lay động nghiêng ngả, ánh nắng chiều bị cơn gió lạnh thổi qua, cơn nóng mất, chỉ còn chút sắc đỏ. Gió càng thổi lớn, lá cây bay rụng đầy, lại trở về đất mẹ, có lẽ là một loại ấm áp.
Trong đình có hai người, một ngồi là Sở Minh Hiên, một đứng là Thẩm Chiêu. Sở Minh Hiên thản nhiên uống trà, thần sắc tự nhiên, “Thẩm Chiêu, ngươi đã bao giờ tự hỏi lòng mình, ngươi trung thành với trẫm hay trung thành với hoàng huynh chưa?’
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297406/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.