TRâm Cài nghẹn họng nhìn trân trối, chuyện này cũng có thể đảo điên đến mức thế sao. Diệp Vũ cười lạnh, còn tưởng là kỹ xảo của nàng ta cao minh tới cỡ nào chứ, kỹ xảo như thế thì vô cùng bình thường. Sở Minh Phong đứng ở cạnh Diệp Vũ, lạnh giọng hỏi, “Nàng ấy nói gì đó va chạm nàng là sao?” TRâm cài tức giận nói, “Bệ hạ, Chiêu viện nói dối, hoàng quý phi vốn chẳng có đẩy Chiêu Viện, là Chiêu Viện đánh Hoàng quý phi đó” “Tiện tý, ngươi dám có gan nói xấu bản cung, dám có gan nói hươu nói vượn hử?” Phùng Kiều Diễm tức giận, ánh mắt ác độc, sau đó quỳ trên mặt đất, nước mắt dạt dào, khóc lóc kể lể với bệ hạ, “Bệ hạ, Trâm Cài bảo vệ Diệp tỷ tỷ, mới nói xấu nô tì như vầy… Thần thiếp yếu đuối sao dám đánh Diệp tỷ tỷ chứ, nô tì bị thương thế nào đây? Bệ hạ nên làm chủ cho nô tì…” “Bệ hạ, Chiêu Viện ngậm máu phun người!” Trong lòng TRâm Cài đầy căm phẫn trần thuật, nói từ đầu, “Chiêu Viện ngăn hoàng quý phi lại, bất kính với hoàng quý phi, bảo sẽ không để cho hoàng quý phi được chuyên sủng. Hoàng quý phi không thèm để ý tới Chiêu Viện, định về điện Trừng Tâm, Chiêu Viện không cho hoàng quý phi đi, bảo phải hành đại lễ với Chiêu Viện. Nếu Hoàng quý phi không hành đại lễ, sẽ dạy dỗ hoàng quý phi…” “Con tiện tỳ này toàn nói những lời giả dối, ngươi thế mà lại nói đaok lý cho rõ đi!” Phùng Kiều Diễm lo lắng cắt ngang lời nàng ta, thành khẩn khóc lóc nói, “BỆ hạ đừng có tin nàng ta, nàng ta nhất thời nói bậy bạ, nô tì xưa nay biết được Diệp tỷ tỷ sủng ái, không nhìn mặt tăng cũng nể mặt phật, sao dám khiêu khích Diệp tỷ tỷ chứ ạ?” Diệp Vũ không nói, là đợi thời điểm khảo nghiệm đến, nhìn hắn xem có phân rõ phải trái đúng sai không, có tin tưởng mình hay không. Khuôn mặt Sở Minh Phong vẫn lạnh nhạt như cánh đồng tuyết trắng, chẳng có chút biểu hiện gì, khí lạnh thấu xương. TRâm CÀi tức giận phồng má trợn mắt, “Bệ hạ, Chiêu Viện lật ngượi phải trái. Nô tì nếu có nửa câu nói láo, thì sẽ bị thiên lôi đánh chết” Phùng Kiều Diễm tức giận lườm nàng ta, “Ngươi một con tiện tỳ, thiên lôi đánh xuống là may cho ngươi lắm rồi” TRâm CÀi nói đầy chính nghĩa, “Bệ hạ xem xét cho, Chiêu Viện quyết ý dạy dỗ Hoàng quý phi, hoàng quý phi đã có phòng bị, chiêu viện tự mình ngã xuống đất chẳng có liên quan gì đến hoàng quý phi hết” Phùng Kiều Diễm đang định nói, lại bị một câu rống to “Đủ” của hắn chặn họng, lặng lẽ rơi lệ. “Ngươi nói đi!” Hắn nhìn một cung tỳ đứng một bên, mặt lạnh lẽo vô tình, “Nếu có nửa câu nói láo, tức khắc phạt đánh! Thân nhân liên quan trọn đời làm nô làm tì!” “Bệ hạ…” Cung tỳ kia là thị tì thân cận của Phùng Kiều Diễm, chột dạ, nao núng nhìn về phía chủ tử, biết ý tứ ánh mắt thế nào của chủ tử, chủ tử không cho nàng ta được nói loạn. NHưng mà bệ hạ luôn là người anh minh, lòng dạ ác độc, nếu nàng ta nói láo, sẽ liên lụy đến người nhà, vậy phải làm sao cho phải đây? “Nói!” Sở Minh Phong gầm lên. “Tình hình thực tế thế nào, ngươi tự mình bẩm tấu thật với bệ hạ, để tránh cho người ta lật ngược phải trái” Phùng Kiều Diễm nhìn thị tì thân cận chằm chằm, ánh mắt ác nheo lại, lấy ánh mắt cảnh cáo nàng ta, muốn nàng ta nói theo ý mình. “Tình hình thực tế là…Chiêu Viện đánh hoàng quý phi, vô sy ngã xuống đất… Cũng không liên quan tới hoàng quý phi..” Cung tỳ lắp bắp nói ra tình hình thực tế, bởi vì mình chết rồi thì không sao, nhưng không muốn liên lụy tới người nhà! Nghe vậy, Phùng Kiều Diễm nản lòng thoái chí ngây người, không còn mạnh miệng cả vú lấp miệng em như vừa rồi nữa. TRâm CÀi hết giận cười, Diệp Vũ sắc mặt vẫn thản nhiên như cũ, cứ như chuyện này chẳng liên quan gì đến nàng vậy. Mắt Sở Minh Phong lạnh lẽo, “TRẫm cực không vui nhất là phi tần lục đục với nhau, ngươi nói bất kính, bẻ cong sự thật, có ý vu hãm, thật sự đáng giận! Lập tức trở về, cấm không được ra khỏi cửa mười ngày!” Phùng Kiều Diễm ngây ra như phỗng, được thị tì thân cận đỡ dậy, khom mình hành lễ, chậm rãi xoay người. Lúc xoay người, nàng ra nhìn về phía Diệp Vũ. Đúng lúc Diệp Vũ cũng nhìn nàng ta, cảm thấy cái liếc mắt này của nàng ta, dù không oán hận nhưng lại sâu thẳm tới đáng sợ. HẮn kéo tay nàng đi về phía lương đình. TRâm Cài biết ý, đứng đợi ở bên ngoài đình, đợi truyền triệu. Mới rồi Lý Chiêu Viện, Tần Quý nhân đứng ở ven hồ quan sát, thấy bệ hạ và Diệp vũ dắt tay nhau đi, ân ái quấn quit si mê, bất giác trong lòng nổi lên đố kỵ, nhưng cũng may vừa rồi không cùng Phùng Chiêu Viện lên tiếng khiêu khích Diệp Vũ. Trong lương đình, Sở Minh Phong ngồi xuống kéo nàng ngồi lên đùi, ánh mắt lấp lánh, chẳng chút che giấu, “TRẫm ghi nhớ lời nàng ra ba điều kiện, lần này trẫm không phạm sai lầm đó chứ?” “Cuối cùng bệ hạ anh minh, điều tra rõ chân tướng, cho ta trong sạch” Diệp Vũ khoác hai tay lên vai hắn quyết định truy nguyên nhân, “Chân tướng rõ ràng phía trước, bệ hạ có tin tưởng ta hay không?” “Trẫm biết nàng khinh thường cùng phi tần tranh giành tình nhân, nàng không phải là loại người như vậy” “Được, coi như bệ hạ thông qua” “Vậy hẳn nên thưởng chút gì cho trẫm chứ nhỉ” Hắn chẳng biết xấu hổ cười, tay đã sớm đưa lên bên eo nàng, vừa xoa vừa nắn. “Đây là ngự hoa viên, bệ hạ định biến ta trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích đó sao?’ Nàng chụp giật tay hắn ra. “Nàng không sợ trẫm, còn sợ phi tần đố kỵ, oán hận nàng sao?” “HẬu cung rộng lớn, sang dễ tránh mà tối thì khó phòng” Nghe vậy, sắc mặt Sở Minh Phong trầm xuống lâm vào trầm tư. Đúng vậy, nàng không có lòng hại người, cũng không có ý đi tranh thủ tình cảm, nhưng tất cả phi tần đều coi nàng như cái đinh trong mắt, cai gai trong thịt, hận không thể lột da, xẻ thịt, nhai xương, uống máu nàng, hận không thể đem nàng biến mất vĩnh viễn. Giả sử đến cả người phụ nữ yêu thương mà không bảo vệ được thì hắn làm hoàng đế cũng thật quá uất ức rồi. *** Vòng Ngọc nói, Tôn thái hậu bị sốt cảm mạo, ốm đau nằm trên giường. Từ sau thọ yến cũng chưa thấy qua Tôn thái hậu, như vậy Diệp Vũ đành đi điện Từ Ninh trước. Đúng thật là sau bữa trưa thời gian rất nóng nực, cả mặt tiền của địa điện đều bị nắng soi rọi, trên thềm đá dã nóng ran. Đi vào trong đại điện tối om, cũng giống như là bước vào thế giới bên kia vậy, một bên sang, một bên tối, cánh cửa đó là cánh cửa thông hai giới. Một cung nhân cũng không thấy, sao lại thế chứ? Nàng và TRâ Cài lập tức bước vào tẩm điện, nhưng thấy Tôn thái hậu dựa người vào gối mềm, hai mắt nhắm nghiền trên người chỉ đắp một cái chăn mỏng, hình như đang ngủ. So sánh với mấy ngày trước, khí sắc Tôn thái hậu không được tốt, cứ như trong một đêm già hẳn đi mười tuổi vậy, môi mặt tái nhợt, khuôn mặt nhợt nhạt, không còn nét tỏa sáng như trước. Diệp Vũ nhìn một lát, do dự không biết có nên đánh thức bà không. “Làm sao đây?” TRâm CÀi hạ giọng hỏi. “Ngày mai lại đến vậy” Diệp Vũ vừa xoay người, thì gặp ngay Bích Cẩm đang tiến vào. Bích CẨm cười bảo, “Hoàng quý phi là đến thăm thái hậu đó à?” Diệp Vũ gật đầu, nói nhẹ nhàng, “Thái hậu thế nào rồi?” Bích CẨm đáp, “Hôm qua có đỡ, nhưng hôm nay bệnh tình lại nặng thêm, giống y ngày hôm trước” TRâm CÀi ngạc nhiên bảo, “Sao lại thế? CAnh thuốc không uống nữa rồi à?” Bích Cẩm cũng lo lắng mãi, “Sáng sớm thái y tới xem, có thay đổi phương thuốc” “Là Vũ Nhi sao?” Giọng nói khàn khàn, trầm trầm đứt quãng, không có sức, hơi ít. “Đúng là nô tì” Diệp Vũ lập tức ngồi vào giường, nói tự trách, “Thái hậu ốm bệnh nhẹ, nô tì không tới thăm thường xuyên được, là sơ suất của nô tì” “Hết cách rồi, ngươi hầu hạ bệ hạ cho tốt, ai gia yên tâm rồi” Tôn thái hậu cười trừ, “Có cung nhân hầu hạ thì tốt hơn, dù ngươi đến rồi, cũng vô dụng thôi” “Sáng sớm mai, nô tì sẽ lại tới thăm thái hậu” “Thôi, ai gia vẫn còn khỏe lắm” Bà cười phớ lớ nói, “Nếu ngươi vì ai gia có cháu trai, cháu gái, ai gia có cháu sẽ vui, bệnh gì cũng khỏi hết thôi” Diệp Vũ thấy rất quẫn bách, nhưng đã về cung hai ba tháng rồi, vì sao chẳng có động tĩnh gì vậy? Chẳng lẽ là lần xảy thai trước đã có chút ảnh hưởng rồi? Tôn thái hậu ân cần dạy bảo, “Chính ngươi muốn không chịu thua kém, thì nếu ngươi sinh con trai là nam hay nữ, bệ hạ cũng chắc chắn rất vui” TRâm CÀi cười nói, “Thái hậu yên tâm, hoàng quý phi đang cố gắng đó” Tôn thái hậu nói liên tục ba từ, “Tốt”, sau đó bảo, “Bệnh ai gia nhẹ thôi, tẩm điện không hề thiếu không khí, ngươi không thể cứ ở mãi chỗ này đợi được, trở về đi. Ai gia khỏe rồi, thì lại tới ở cùng với ai gia nhé” Diệp Vũ chỉ đành cáo lui, để cho bà được nghỉ ngơi thật tốt. Bích Cẩm đưa các nàng đi ra, Diệp Vũ dặn dò, “Bích Cẩm, bệnh này của Thái hậu tuy không nặng mấy, nhưng bệnh tình cứ lặp đi lặp lại cũng không phải chuyện tốt, ngươi cần lưu tâm nhiều hơn, hầu hạ cẩn thận…” Bích CẨm đồng ý, trở lại tẩm điện hầu hạ. TRâm Cài hỏi, “Tỷ tỷ lo lắng cho bệnh tình của Thái hậu sao? Nô tì lại cảm thấy, con người già đi sẽ đau chỗ này chỗ kia, chỉ sốt cảm mạo thôi, qua vài ngày thì sẽ đỡ hơn, tỷ tỷ không cần lo lắng” Diệp Vũ vốn không lo lắng, nhưng thấy hình dáng tiều tụy của Tôn thái hậu thì lại cảm thấy trong lòng đau nhói không ổn, chẳn qua là sốt cảm mạo mà, sao có thể thoạt nhìn già đi mười tuổi như thế chứ. Các nàng đi đến tiền đình, bỗng, bên sườn đông truyền đến một tiếng thê lương sợ hãi, “A…” Diệp Vũ quay đầu nhìn lại, người kêu lên sợ hãi kia hẳn là công chúa Khánh Dương. Vì sao bà ấy kêu len sợ hãi chứ? Sở VÂn Hi mặc bộ tơ tắm trắng, tóc đen rôi tung, như vừa tỉnh ngủ vậy, sắc mặt trắng bệch đáng sợ. Bà chạy tới, nhìn thấy Diệp Vũ, lấy ánh mắt nghiên cứu nhìn nhìn, trong mắt e ngại ngày càng rõ ràng, “A… Quỷ a…Quỷ a…” Quỷ ư? Diệp Vũ nhíu mi, bà ấy thế mà lại coi như là quỷ cơ đấy! TRâm Cài nói với cung tỳ bên cạnh, “Công chúa nổi điên rồi, mau dẫn công chúa về tẩm điện đi” Cung tỳ kia vội vàng kéo công chúa Khánh Dương, định đem bà kéo trở về. NHưng Sở Vân Hi ra sức giãy dụa, mặt mày thất sắc, chỉ vào Diệp Vũ, hai tròng mắt mở to, nói hoảng sợ, “Vì sao cứ quấn lấy ta…Ngươi đã cùng bệ hạ hợp tang rồi, còn định thế nào nữa… TA cũng không làm chuyện có lỗi với ngươi… Ngươi đừng có quấn lấy ta…” Hợp táng cùng bệ hạ ư? Diệp Vũ bất đắc dĩ lắc đầu, thần trí bà ấy thật sự không rõ rồi, lời nói điên loạn thế thật đúng là vô căn cứ. “Ta không phải cố ý cướp ân sủng của ngươi…Không phải cố ý…” Sở Vân Hi khua hai chân hai tay, cứ như muốn liều mạng cùng nàng vậy, “TA không sợ ngươi…không sợ ngươi…” “Ngươi chính là cố ý” Diệp Vũ bỗng có hứng thú, như thế xem ra, bà ấy coi mình như người trong quá khứ rồi. “Không phải…Không phải..” Sở Vân Hi sắc mặt thay đổi, đau khổ, đau đớn khẩn cầu, “Hoàng hậu, ta thật sự không phải cố ý mà… Đã nhiều năm như vậy rồi, vì sao người vẫn còn quấn lấy ta chứ..” Hoàng hậu ư? Bỗng Sở Vân Hi sắc mặt thay đổi kịch liệt, ác độc gầm lên, “Đừng quấn lấy ta nữa! Ta không sợ ngươi! Ha ha… Ngươi là quỷ, ta là người, ta không sợ ngươi! Ta muốn ánh mặt trời chói chang giết chết ngươi! Đâm trúng tim ngươi, cho người hồn bay phách tán, trọn đời không thể siêu sinh! Ha Ha…” Diệp Vũ cũng không rõ, vì sao bà ấy lại thay đổi nhanh đến như vậy chứ? Sở Vân Hi giật một ngân trâm từ trên tóc cung tỳ xuống, như chó điên sáp lại, đâm về phía ngực Diệp Vũ. Diệp Vũ chấn động, vội vàng né tránh, Trâm CÀi lắc mình che chở, chắn trước mặt nàng, lớn tiếng kêu lên, “Người đâu…Người đâu…” “Hoàng hậu, ta muốn giết ngươi! Muốn ngươi trọn đời không thể siêu sinh!” Sở VÂn Hi sung sức mạnh đẩy Trâm CÀi ra, giống như phát cuồng đuổi theo Diệp Vũ, giơ cao chiếc ngân trâm trong tay lên, như hung thần ác sát vậy. Diệp Vũ sợ tới mức mặt mày tái nhợt, nhưng chân tay chưa hoảng, cứ chạy lòng vòng trước đình. Thị vệ tiến vào,đã có người ra tay trước, dễ dàng túm lấy Sở Vân Hi, quặt chặt tay bà ta, khiến cho bà ta không thể nhúc nhích được. Hai thị vệ áp chặt bà, bà hung ác lườm Diệp Vũ, ra dáng như muốn cắn nuốt nàng vậy, “Giết ngươi! Hoàng hậu, ta nhất định giết ngươi!” Diệp Vũ thở hổn hển, tim đập bình bịch, nhớ tới trận kinh hồn một khắc vừa rồi, thầm kêu hoảng hồn. Sở Vân Hi bị thị vệ áp về tẩm điện, vừa giãy dụa vừa kêu lên sợ hãi, “Buông ra…Nàng ta là quỷ… Ta muốn nàng ta hồn bay phách tán…” Sở Minh Phong ôm lấy Diệp Vũ, hỏi thân thiết, “Vũ Nhi, có bị thương không?” Nàng lắc đầu, vừa rồi chạy gấp, trên người nóng hừng hực, cả người đầy mồ hôi, miệng khô lưỡi đắng. Hắn nói ôn nhu, “TRẫm đưa nàng về” Trước khi đi, hắn răn dạy cung nhân hầu hạ công chúa Khánh Dương, “Công chúa điên như thế, nguy hiểm cho người khác, ngươi hầu hạ bất lực, phạt một tháng tiền lương!” Cung nhân nơm nớp lo sợ cúi đầu, thấy đoàn người bệ hạ đi rồi, mới trở về hầu hạ. Ngồi trên Ngự liễn, Diệp Vũ cảm giác tốt hơn nhiều, hỏi, “Bệ hạ sao lại đến điện Từ NInh thế?” “Trẫm về điện Trừng Tâm, cung nhân nói nàng đã tới điện Từ Ninh vấn an mẫu hậu, trẫm liền cũng đến thăm mẫu hậu xem xem” Sở Minh Phong nắm chặt bàn tay nhỏ bé đầy mồ hôi của nàng, “May mà trẫm tới kịp lúc, nếu không hậu quả chắc không tưởng nổi” “Đúng nha, bệ hạ là thần cơ diệu toán đó” Nàng cười nịnh. Hắn nắm cả eo nàng, để nàng dựa vào người mình. Hai người ngồi trên ngự liễn, đối mặt nhu tình, từ điện Từ Ninh đến điện Trừng Tâm, rêu rao khắp nơi, cung nhân ghé mắt nhìn. Kia đôi tình nhân tình thâm, không ít cung nhân đều nhìn thấy cả, truyền khắp toàn bộ hoàng cung. ** Ngày hôm sau, mặt trời lên cao, nắng chói xuống, khiến tiền đình trước ngự thư phòng sáng bừng lên, như ngọc vậy. Tống VÂn mang ly trà nhỏ đặt trước ngự án, thấy bệ hạ đứng trước cửa sổ khoanh tay đứng, lâm vào trầm tư, thì không dám lên tiếng quấy rầy. Vương thống lĩnh tiến vào, hành lễ nói, “Ty chức tham kiếm bệ hạ” Sở Minh Phong xoay người, khuôn mặt nặng nề, “TRẫm muốn ngươi tự mình đi làm một chuyện” “Xin bệ hạ cứ phân phó” “Ngươi đi Kinh sư Kim Thành Tần quốc một chuyến, điều tra một người” “Điều tra người nào ạ?” “Hoàng hậu tiên hoàng Tần quốc, Hoa Uyển Tâm” Sở Minh Phong nói lời ấy đầy khí phách. “Ty chức lĩnh chỉ. Nhưng bệ hạ định điều tra hoàng hậu Hoa Uyển Tâm về chuyện gì ạ?” Vương thống lĩnh không rõ mục đích bệ hạ điều tra hoàng hậu quốc gia khác, nhưng hắn chỉ biết tuân lệnh làm việc cũng không hỏi nguyên do. Sở Minh Phong chỉ điểm, “Ngươi lén lẻn vào cung, đi tìm bức họa phi tần, Tần quốc lịch đại Đế Hậu trân quý, tìm xem có thấy bức họa Hoa Uyển Tâm không, nếu có thể tìm được một hai lão cung nhân, hỏi thăm một chút năm đó công chúa Khánh Dương sau khi gả vào cung Tần với Hoa Uyển Tâm xem có hòa thuận không” Vương thống lĩnh đáp, “Ty chức đã hiểu” Sở Minh Phong vẫy tay, bảo hắn đi nhanh về nhanh, lúc này hắn mới xoay người, cất bước rời đi. Tống Vân biết, hôm qua bệ hạ vừa xong ở điện Từ Ninh, thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng kêu thê lương. Công chúa Khánh Dương cứ nói thì gọi hoàng quý phi rất rõ là hoàng hậu, tuy rằng lời nói điên loạn, nhưng bệ hạ vẫn cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ, vì thế mới sai Vương thống lĩnh tự mình đi một chuyểntới KInh sư Kim Thành Tần quốc. “Lời nói của Khánh Dương, đều là Hoa hoàng hậu của tiên hoàng Tần quốc, nếu không, sao có chuyện tranh thủ tình cảm, hợp táng như đã nói chứ?” Sở Minh Phong mắt đầy lanh lợi trí tuệ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]