Người khác lên án, hắn có tin không?
“Hoá ra là ngươi!” Quan Thục phi bi phẫn căm tức, gạt nước mắt, giọng phẫn hận chất vấn, “Vì sao ngươi đẩy Hân Nhu? Hân Nhu tuổi còn nhỏ, cái gì cũng không biết, vì sao ngươi hại Hân Nhu chứ? Bản cung đã biết, mấy ngày trước đây ở ngự hoa viên, bản cung bất cẩn làm đổ nước trà, bỏng tay ngươi, ngươi tâm tồn oán hận, liền hại Hân Nhu trả thù bản cung, có đúng không?”
“Ta không hại công chúa Hân Nhu” Diệp Vũ bình tĩnh biện giải, “Khoảng giờ Dậu, đúng là ta có đi qua ngự hoa viên, đúng là có thấy hai cung nữ bồi công chúa Hân Nhu thả diều. Con diều bị đứt dây, ta liền rời khỏi ngự hoa viên, cũng không đẩy công chúa Hân Nhu”
“Nô tỳ có thể làm chứng… Bệ hạ, Thục phi, nô tỳ bồi hoàng quý phi…” Trâm Cài bỗng nhớ tới cách xưng hô này không thể nói ra trong tình huống này, tuy bệ hạ ngầm đồng ý, nhưng dù sao vẫn chưa chính thức sắc phong, xưng hô như thế, sẽ chọc lời ra tiếng vào. Nhưng mà, không gọi “Hoàng quý phi” thì gọi là gì chứ? Nàng ta cũng không bận tâm tới chuyện nhỏ này, nói tiếp, “Nô tỳ bồi hoàng quý phi đi ngự hoa viên giải sầu, thấy công chúa Hân Nhu đang thả diều. Nô tì bảo Vòng Ngọc đã làm được một con diều, nên về lấy diều. Sau đó lúc nô tì quay lại gặp Hoàng quý phi ở Thính Phong các, nên cùng hoàng quý phi thả diều. Bệ hạ, Thục phi, hoàng quý phi sao lại hại công chúa Hân Nhu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297378/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.