Hắn bừng tỉnh không nghe thấy, vỗ về chơi đùa một trận, đã không kiên nhẫn nữa, che nàng, đâm mạnh vào huyệt mê người kia. Nàng không hề động, nước mắt chảy xuống, rơi xuống gối mềm. Hận, trong cơ thể tích tụ đã rất lâu, giờ phút này trong cơ thể kêu gào, dâng trào, Sở Minh Phong cuồng mạnh phát tiết, coi như chỉ có vậy mà công thành chiếm đoạt mới có thể giảm bớt được lo lắng và lửa giận trong lòng. Tóc mai bị nước mắt nhiễm ướt, dính trên mặt nàng, thống khổ đáng thương. Có một chớp mắt như vậy mà hắn lại mềm lòng, nhưng gần như chỉ một chớp mắt thôi, thì lòng hắn đã rắn đanh, cứ như một mãnh thú, muốn cắn xé nát khối thân thể này khiến hắn không khống chế được, không tự kiềm chế được bản thân với thân thể mềm mại này. Diệp vũ nghiêng đầu, tronglệ đẫm hai mắt mơ hồ, màn mỏng bay lên kịch liệt, cả tẩm điện cũng run rẩy kịch liệt… ** Quả thật Sở Minh Phong ép buộc nàng cả một đêm. Chân tay Diệp Vũ đau nhức, mệt mỏi tới chết được, giữa nửa mơ nửa tỉnh như thấy hắn vẫn nằm trên người mình, nhưng lại cảm thấy như đang mơ. Đến cuối cùng, nàng cũng đã không phân biệt rõ là mơ hay tỉnh nữa. Ngủ hỗn loạn, nàng không muốn động, vừa động đã đau. Giống như có ai đó đang gọi nàng bên tai vậy, nàng xoay người tiếp tục ngủ. Trâm Cài gọi hai tiếng, thấy nàng vẫn ngủ say, vốn không định đánh thức nàng, đành lắc đầu thở dài. Cho tới tận giữa trưa, bệ hạ đã trở lại, nàng vẫn còn đang ngủ. Sở mInh Phong đi thẳng vào tẩm điện, Trâm Cài chạy nhanh tới nói, “Bệ hạ, hoàng quý phi vẫn chưa dậy ạ” Hắn đi thong thả, “Sao không gọi nàng dậy?” “Hoàng quý phi chắc là mệt lắm ạ, gọi mãi cũng không tỉnh” Nàng đáp cẩn thận. “Đi xuống đi” Hắn ngồi ở mép giường, nhìn một bên mặt nàng, tâm tình hết sức bình tĩnh. Tối qua ép buộc nàng cả một đêm, nàng không mệt mỏi mới là lạ. Hơi thở nàng đều đều, cánh môi mềm mại như đoá hoa, màu phấn hồng sáng bóng khiến người ta muốn âu yếm; nàng nhắm mắt lông mi cong dài, cứ yên lặng, cách hẳn với thế giới bên ngoài; nàng hơi cau mày rồi lại giãn ra, trán trơn bóng, hắn nhịn không được đưa tay ra xoa hai má trắng hồng của nàng. Cảm xúc trắng mịn màng từ đầu ngón tay truyền tới tận trong lòng, hắn không thể khắc chế được muốn sờ, vuốt phẳng cánh môi nàng; có lẽ nàng cảm thấy ngứa, xấu hổ đẩy tay hắn ra, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Khoé môi Sở Minh Phong cười rộ lên, áp xuống cái trán trắng nõn của nàng, bỗng hắn nổi lên ý nghĩ, cầm mấy sợi tóc đen của nàng lên, ngoáy nhẹ má và mũi. Nàng cảm thấy ngứa, ưỡn người lên, rồi lại ngủ tiếp. Hắn tiếp tục đùa nàng, nàng cau mày nhanh chóng xoay người, tìm một tư thế thoải mái nhất tiếp tục ngủ say. Hắn vẫn không bỏ qua, vẫn trêu nàng, nàng “ưm” mấy tiếng, tiếng nói mềm mại mà khàn, sau đó dùng chiếc chăn mỏng trùm lấy đầu. Hắn lại đổi cách khác, nằm sát bên người nàng, thưởng thức mái tóc trơn đen mượt của nàng. Diệp Vũ bị hắn náo loạn mà tỉnh, cầm lấy chăn, thấy hắn ngồi ngay bên cạnh, lập tức ngồi dậy, trong mắt loé lên hoảng sợ. Hắn nhìn nàng, ánh mắt chế nhạo di chuyển xuống, hình như có ánh lửa bắn toé ra. Nàng cúi đầu nhìn vừa thấy lập tức cầm chăn che lấp cả người trần trụi của mình. Nhớ tới tối qua bị khổ hình cả một đêm, nàng chậm rãi lùi lại phía sau, chậm rãi rời xa hắn. Khóe môi Sở Minh Phong khẽ nhếch lên, đứng dậy, trên mặt chẳng có chút ấm áp, “Người đâu” TRâm CÀi canh giữ bên ngoài tẩm điện tiến vào, “Bệ hạ có gì sai bảo ạ?” “Hầu hạ nàng tắm rửa” Hắn đi ra ngoài, chưa từng quay đầu liếc mắt nhìn cô gái đầy quan tâm đau lòng trên giường cái nào. “Nô tỳ tuân chỉ” TRâm CÀi lấy quần áo lót, “Hoàng quý phi, theo nô tỳ đi bể tắm đi ạ” Diệp Vũ chậm rãi mặc quần áo lót vào tới bể tắm tắm. Tắm rửa, thay quần áo xong, trang điểm, dùng bữa, thì đã là nửa canh giờ sau rồi. Sau đó, nàng muốn đi dạo ngự hoa viên chút, TRâm Cài bảo, “Bệ hạ nói, hoàng quý phi muốn giải sầu, thì có thể đi ngay bên cạnh điện trừng Tâm ạ” Diệp Vũ biết, Sở Minh Phong quyết ý giam lỏng mình ở điện Trừng Tâm. Vì thế không có tự do, hàng đêm bị triền miên qua ngày tháng, nàng cảm giác như mình bị bệnh vậy, cảm thấy không còn sức lực, nên công chúa An Nhạc đưa nàng ra điện Trừng Tâm. Giữa trưa hôm sau, Sở Minh Lượng vào điện Trừng Tâm, muốn gặp hoàng quý phi. Diệp Vũ đang ở hành lang sau điện hưởng chút ấm áp cho bớt lạnh, nghe thấy ồn ào ở đằng trước mới đi xem có chuyện gì xảy ra. Sở Minh Lượng thấy nàng, vui sướng chạy lại, cười ngọt ngào, “Hoàng tẩu” “Công chúa có chuyện gì sao?” Diệp Vũ thản nhiên hỏi. ‘Khí sắc tẩu không được tốt cho lắm” Sở Minh Lượng ghé sát tai nàng nói, “Hay là hoàng huynh thương hương tiếc ngọc không đủ, vì thế hoàng tẩu mới…” Mặt Diệp Vũ nóng lên, “Công chúa!” Sở Minh Lượng cười tới nỗi hai mắt híp lại, “Ngày sinh mẫu hậu đã tới nhanh rồi, ta muốn hiến vũ cho mẫu hậu ở ngày thọ yến, tẩu dạy ta nhảy một điệu vũ cho mọi người có cảm giác mới mẻ đi” Diệp Vũ chẳng có lý do gì cự tuyệt, đồng ý với nàng ta. Không ngờ, công chúa An Nhạc nhất định cứ bảo Diệp Vũ hiện giờ phải tới điện Xuân Hoa, hai người cùng nhau nhảy một điệu múa gì đó hay chút. Trâm Cài mặt lạnh nghiêm, nói cung kính, “Công chúa, không có khẩu dụ của bệ hạ, hoàng quý phi không thể rời khỏi điện Trừng Tâm” Sở Minh Lượng kéo tay Diệp Vũ, nâng cằm lên, chẳng chút sợ hãi, “Bản công chúa hiện giờ sẽ mang tẩu ấy đi, ngươi dám ngăn ta sao” “Xin công chúa chớ làm khó nô tỳ” Trâm Cài không kiêu ngạo không siểm nịnh nói. “Công chúa, hay là vậy đi, ngày mai vào thời điểm này công chúa lại đến điện Trừng Tâm, ta sẽ dạy công chúa…” Diệp Vũ khuyên nói. “Không được!” Sở Minh Lượng kiên quyết, ưỡn ngực, cứ như sắp lao vào đao vì bạn bè vậy, “Việc này cứ để bản công chúa lo, tẩu không cần lo lắng. TRâm Cài, hoàng huynh muốn tìm người, thì phải tới điện Xuân Hoa của công chúa” “Công chúa, nô tỳ không thể làm nổi ạ…”Trâm Cài cản lại, lại bị thị tỳ thân cận của công chúa là Mạc Nhan đẩy ra. Sở Minh Lượng túm Diệp Vũ rời đi, thị vệ điện Trừng Tâm định ngăn lại, lại bị công chúa An Nhạc cả vú lấp miệng em cứ thế đi. Bởi vì công chúa an nhạc về kinh chưa lâu, thái hậu sủng nịch, cái gì cũng nghe theo nàng ta. Trước đó không lâu bệ hạ còn muốn chọn một phò mã văn võ song toàn cho công chúa an Nhạc, công chúa An Nhạc nói mãi mới khiến thái hậu thay đổi chủ ý, để nàng ấy tự tìm lấy phu quân rồi mới tứ hôn. *** Điện Xuân Hoa cũng không lớn lắm, chủ điện, rồi hai bên điện, và cả hậu uyển, lập tức đi một cái đã hết. Nhưng công chúa An Nhạc rất thích điện Xuân Hoa, bởi vì ở hậu uyển có một giàn hoa Tử Đằng và một bàn đi dây. Giữa hè ánh nắng chói chang, phơi nắng một lúc sẽ rát. Hành lang hoa tử Đằng lại râm mát, cuối vườn có một gốc cây khô, trong cung làm thành một giàn lớn, tạo thành hành lang, hoa Tử Đằng từ một gốc mọc lên, leo lên như rồng rắn uốn lượng mấy vòng, rồi ra lá cành, khiến cho cây khô như được đâm chồi nảy lộc. Lá cây rậm rạp xanh biếc, ngàn vạn cánh hoa vây quanh một chỗ, như sóng nước dập dờn, toả ra râm mát. Nếu là cuối xuân, hoa tử Đằng tím đỏ, từng đoá hoa to cực đẹp rủ xuống trên đầu, trong tím có xanh lam, lóng lánh như đám mây mềm mại. Mà giờ đã kết thành quả, treo lủng lẳng giữa không gian xanh lá. CẢ dãy hành lang màu sắc trong suốt, gió thổi phất phơ, lá xanh lay động, vang lên tiếng sàn sạt. Sở Minh Lượng mặc áo váy màu xanh nhạt, nhảy thoải mái dưới giàn hoa Tử Đằng, nhảy, mà giống như một tinh linh sáu màu múa, hoà cùng với cảnh sắc nhìn rất đẹp. “Hoàng tẩu, múa điệu gì mới khiến cho người ta cảm thấy mới mẻ chứ?” Nàng ta đứng ở đó, giữa khung cảnh lá xanh, cười thản nhiên yếu ớt, thanh xuân động lòng người. “Ta đang nghĩ đây” Diệp Vũ cười nói, thưởng thức cả dãy hành lang dài đẹp xa hoa như tiên cảnh này, “Đây là nơi nghỉ hè tuỵệt đẹp” “Không phải chứ? vừa tới trưa, ta đã trốn ở chỗ này, mát lắm” Sở MInh Lượng cười khì khì nói, vì nhiều năm không ở trong cung, nàng ta đã sớm không quen xưng là “Bản công chúa” rồi. Diệp Vũ ngồi lên bàn đu dây, nhẹ nhàng bay lên, trong đầu ngập tràn các điệu múa. Sở Minh Lượng ngồi cạnh bên nàng, “Đã nghĩ ra chưa?” Diệp Vũ đứng lên, nhớ tới lúc cùng lâm Trí viễn nhảy điệu Rumba kia, thì bắt đầu múa. Tuy không có bạn nhảy, nhảy không có cảm giác thế này, nhưng bằng bản lĩnh của nàng, chỉ nhảy một chút điệu vũ đơn giản đã đẹp lắm rồi. Lãng mạn, triền miên, lúc thì chậm lúc thì nhanh, chân tay mềm mại như không xương vậy, hai tay đưa lên tạo thành tư thế duyên dáng, rắn nước đong đưa uốn éo vòng vèo… Nàng mặc bộ quần áo lụa mỏng, bên ngoài khoác tầng tơ mỏng bay theo từng động tác múa của nàng, màn tơ mỏng bay lên, như mộng như ảo, đẹp tới say lòng người. Hành lang xanh dài, có chút bóng áo màu vàng xinh đẹp nhảy múa mềm mại, thâm tình, phiêu dật nhẹ nhàng, tựa như tiên nữ hạ phạm vậy. Một cảnh này đẹp không cách nào hình dung nổi. “Hoàng tẩu, đây là múa gì? đẹp quá à, ta cũng muốn bắt chước” Sở Minh Lượng nhìn tới ngây người, không kìm lòng nổi vỗ tay. “Đây là điệu Rumba” “Rumba ư?” Diệp Vũ nhớ tới năm trước tại thọ yến của Tôn thái hậu, nàng nhảy điệu nhảy nàg. Chính là đêm đó, cũng chính là điệu nhảy này, đã khiến Sở Minh Phong không bao giờ buông tay, ngang ngạnh biến mình trở thành người của hắn. Đây là ý trời sao? Nghĩ đến đây nàng cảm thấy như đã trải qua mấy đời vậy. Sở Minh Lượng nói hưng phấn, “Hoàng tẩu, ta muốn học điệu múa này! Ta muốn học!” Diệp Vũ cười, “Năm trước ở thọ yến của Thái hậu, ta đã nhảy qua rồi” Sở Minh Lượng thất vọng tràn trề, cau mày bảo, “Tẩu còn muốn nghĩ xem còn có điệu múa nào có thể khiến thái hậu thấy mới mẻ không” Diệp Vũ nhảy tuỳ ý, có điệu cổ điển vừa ôn nhu mềm mại, lại cũng có điệu hiện đại biểu đạt cảm xúc, ý nghĩ trong đầu hiện lên càng ngày càng rõ… Lúc đầu ngọt ngào tốt đẹp, sau đó lại lo lắng, đau đớn, chân tay ngôn ngữ của nàng càng ngày càng mãnh liệt, biểu hiện trên mặt càng ngày càng thống khổ, cứ như bị tra tấn vậy… Đoạn múa này, nhìn thì tuỳ tiện, cũng rất thoải mái, trông cũng không khó gì. Sở Minh Lượng nhìn như si như say, mà hành lang dài cách đó không xa có một người đứng nhìn mãi không chớp mắt. Sở Minh Phong thấy cả màn múa này của nàng, thấy ngụ ý không rõ lắm, điệu múa vừa động tình vừa ôn nhu, nhìn dáng người nàng mềm mại, xinh đẹp, nhìn vẻ mặt nàng thống khổ, nội tâm chấn động. Vì sao nàng lại nhảy điệu nhảy năm trước chứ? Nàng nhớ tới cái gì vậy? Chỉ là màn múa thâm tình, triền miên mà đầy ưu thương này, khiến hắn không bao giờ nguyện ý buông tha cho nàng. Bỗng nàng mềm nhũn ngã xuống đất, giống như chiếc lá xanh, từ từ chậm rãi rơi trên mặt đất, bay phiêu diêu, mất đi sinh mệnh vậy. Hắn từ xa xông tới, trước khi Sở Minh Lượng đỡ nàng dậy thì đã ôm lấy nàng trước, sốt ruột nói, “Vũ Nhi…. Vũ Nhi…” “Hoàng huynh, sắc mặt hoàng tẩu tái nhợt, chẳng còn sức gì cả… Sở Minh Lượng lo lắng nói. “Vũ Nhi…” Hắn vỗ nhẹ mặt nàng, nàng chẳng có phản ứng gì, hắn nói lạnh lùng, “Vũ Nhi có chuyện gì, trẫm sẽ hỏi tội ngươi!” “Hoàng huynh, điều này sao lại trách thần muội được chứ” Sở Minh Lượng cố nói, “Hoàng huynh không cho hoàng tẩu đi ra, giải sầu, tẩu ấy cả ngày cứ buồn bã ở trong tẩm điện, sao thấy vui vẻ được chứ? Có tốt mấy cũng sẽ buồn mà bệnh thôi” Sở Minh Phong lườm nàng ta một cái, lúc này không muốn đôi co với nàng ta, cố gắng đánh thức Diệp Vũ tỉnh. Diệp Vũ chậm rãi tỉnh lại, thấy hắn ôm mình, nói suy yếu, “Bệ hạ…” Trong mắt hắn đầy lo lắng thân thiết, nàng thấy rất rõ, rốt cuộc hắn cũng để ý tới mình. Sở Minh Lượng đề nghị, “Hoàng huynh, trước ôm đến đại điện đi, để cho hoàng tẩu uống chút trà nóng đi” Sở Minh Phong ôm nàng đi vào đại điện, Sở Minh Lượng rót một ly trà nóng, hắn bưng lại bón cho Diệp Vũ uống. Nhìn quá mức chăm sóc, Diệp Vũ cười yếu ớt, “Ta không sao… Vừa rồi mắt bỗng tối sầm, nên cái gì cũng không biết…” “Hoàng huynh, huynh không thể cứ đóng cửa nhốt hoàng tẩu thế được, hoàng tẩu đã bị huynh nhốt thành bị bệnh rồi, cả ngời mới yếu đến vậy” Sở Minh Lượng chỉ trích thẳng thừng. “Công chúa đừng nói bừa, ta không bị bệnh” Hắn biết đã nhiều ngày ép buộc nàng quá độc ác, chân tay nàng đau nhức, cả người vô lực, mới có thể bị ngất đi. Sở Minh Lượng nhớ tới một chuyện, đôi mắt đẹp sáng ngời, “Hoàng huynh, ngày mai mẫu hậu và chúng hoàng tẩu đều ở ngự hoa viên ngắm hoa, thần muội mang hoàng tẩu đi giải sầu, có được không/” Sở Minh Phong ôm lấy Diệp Vũ rời đi ngay. Diệp Vũ nhìn về phía công chúa An Nhạc, nhưng lại nghe nàng ấy cáo giọng nói, “Hoàng huynh không nói, thần muội coi như hoàng huynh đã ân chuẩn rồi đó” Từ Xuân Hoa đến điện Trừng Tâm là một quãng đường đi không ngắn. Diệp Vũ ôm lấy cổ hắn, co gọn người trong lòng hắn, thấy ngọt ngào, như được uống mật ngọt vậy. Mặt Sở Minh Phong lạnh tanh, mắt nhìn về phía trước, đôi mắt lạnh nhạt, nhìn không rõ cảm xúc gì. Nhưng nàng biết hắn quan tâm, để ý tới mình, cho dù hắn lạnh khốc với mình như vậy, ác độc, cũng là bởi vì yêu mình. Lúc trước nàng đào tẩu, chọc giận hắn, giờ nàng lại lọt vào trong tay hắn, hắn không nói ra những lời ác độc, cũng vẫn chưa nguôi giận. “Xuống dưới đi đi” Hắn dừng lại, nói giọng lạnh lùng. “Đi không được” nàng cười khẽ. “Đi không được cũng phải đi” Lời chưa dứt, hắn đã lỏng tay, thả nàng xuống dưới, trên mặt chẳng có chút ý cười. Nàng biết hắn cố ý giận dỗi, cố ý lãnh khốc vô tình, tỏ vẻ hắn chẳng còn đối xử với nàng giống trước nữa. Hắn đi thẳng về phía trước, Diệp Vũ chậm rãi đi sau, thật sự bước không kịp sải chân của hắn, lại cũng không chịu gọi hắn. Đi một hồi, Sở Minh Phong bỗng phát giác ra nàng vẫn chưa đi ngang cùng, nhìn lại thấy nàng đi từng bước một, bộ dạng yếu đuối khiến người ta thương tiếc, cứ như thế có trận gió có thể thổi bay nàng đi được vậy. Cả đoạn đường này có rất cung nhân đi lại, lúc này cũng chỉ có họ. Ánh tịch dương đã ngả sang tây, nắng chiều còn sót lại quanh co như một con sông dát ngọc lóng lánh, đỏ au rọi nghiên xuống đường, soi rọi trên đường, soi bóng họ hiện ra dưới đất. Tóm lại hắn không đành lòng, quay lại, ôm lấy nàng. Khoé miệng Diệp Vũ khẽ nở nụ cười ngọt ngào, yên lặng nhìn hắn chăm chú. Giờ khắc này, gương mặt cố tình lạnh khốc, lạnh lùng kiên nghị, cứ vậy nhìn thật đẹp. Dần dần cung nhân đông lên, đều cùng ghé nhìn, Nàng nhịn không được nghĩ ngợi, trước mắt mình ở tại điện Trừng Tâm, đêm nào cũng được sủng hạnh, chẳng biết đã trêu chọc không biết bao nhiêu phi tần oán hận rồi. ** Ngày hôm sau, Diệp Vũ vừa ăn sáng xong, công chúa An Nhạc đã tới điện Trừng Tâm, muốn dẫn nàng đi ngự hoa viên. Sở Minh Lượng đánh giá nàng từ đầu tới chân rồi lại lắc đầu nhíu mi, “Hoàng tẩu, váy sam này rất thanh lịch. Trâm Cài đổi cho hoàng quý phi một bộ quần áo diễm lệ hơn váy sam này chút” Diệp Vũ vội vã nói, ‘Không cần” Bộ váy sam bạch sa này đúng là rất thanh lịch, nhưng nàng vốn không thích loại váy diễm lệ. “Ngự hoa viên có Hoa Thược Dược, Hoa hồng kiều diễm ướt át, nhưng người còn đẹp hơn cả hoa, phi tần người nào cũng đều trang điểm xinh đẹp hết. Hoàng Tẩu, tẩu cứ đi như vậy, chỉ e khiến người ta cảm thấy keo kiệt thôi” Sở Minh Lượng nói đều là lời nói thật. “Ai cũng trang điểm xinh đẹp, xinh đẹp động lòng người, ta một thân thanh lịch nhẹ nhàng, vậy chẳng phải là người siêu quần xuất chúng nhất đó sao?” “Cũng đúng ha” Sở Minh Lượng không hề khuyên nàng nữa, kéo tay nàng đi tới trước ngự hoa viên, Trâm Cài chạy đuổi theo. Mặt trời nhô lên cao, bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng vàng óng toả khắp không trung, nhìn có chút chói mắt. Ngự hoa viên đủ màu sắc, Hoa Mộc sum suê, toả hương thơm, các nàng đều mặc hoa phất phơ, đi tới trước lương đình. Tuy là vào trung tuần tháng năm, nhưng canh giờ vẫn còn sớm, có gió thổi nhẹ ở lương đình, thổi lên người thấy sảng khoái vô cùng. Diệp Vũ trông thấy ở lương đầy không ít người, bên ngoài đình có đầy cung nhân, trong đình ngồi đầy người. Nghe công chúa nói, Thược Dược, Hoa hồng nở rộ nhất, Quan Thục Phi nổi lên hứng thú, mời Tôn thái hậu và các tỷ muội tới lương đình ngắm hoa, uống trà. Nàng hỏi qua Trâm Cài, Tô Hoàng Hậu, Văn quý phi lần lượt qua đời, hậu cung trước mắt lấy Quan Thục phi làm chưởng lý. Tuy chỉ có sáu phi tần, nhưng thường xuyên xảy ra một số chuyện linh tinh, Sở Minh Phong mặc kệ, coi như cố ý để các nàng ấy tự sinh tự diệt. Lương đình khá rộng, Tôn thái hậu ngồi ở giữa, mặc quần áp thâm thanh nhã, mặt mũi hiền lành, mỉm cười nhìn con dâu ngồi bàn luận việc nhà. Quan Thục phi cũng lần ltượt ngồi xuống cạnh bà, bên phải; Lý Chiêu nghi ngồi bên trái Tôn thái hậu, Vương mỹ nhân, Tô Tài tử, TẦn Quý nhân và Chu quý nhân đều ngồi ở một bàn đá khác. Sáu phi tần, có dung mạo khác nhau, người xinh đẹp, người thanh lệ, người mị hoặc quyến rũ, ai cũng đều kiều diễm dị thường, cứ như các loài hoa Thược Dược, Hoa Hồng, tranh nhau đua sắc, đều muốn đẹp nhất. “Mẫu Hậu” Sở Minh Lượng vui vẻ kêu lên một tiếng, vọt vào trong đình, cười hì hì nói, “Nhi thần mang tới một người cho mẫu hậu đó” “Hả? Ai vậy?” Tôn thái hậu chậm rãi cười quay đầu nhìn qua. Dưới con mắt nhìn chăm chú của mọi người, Diệp Vũ đi vào lương đình, khom mình hành lễ, “Nô tì bái kiến thái hậu” Tônt thái hậu vui mừng cười, “Hoá ra Minh Lượng nói là ngươi. Vũ Nhi, mau tới đây, để cho ai gia nhìn một cái xem nào” Diệp Vũ tiến lên hai bước, tôn thái hậu kéo tay nàng qua, nhìn thương tiếc vào khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, “Đứa nhỏ đáng thương, ngươi lại gầy rồi. Thân hình là của mình, cần phải giữ gìn vì mình, có biết không?” Nàng đáp, “Tạ thái hậu quan tâm” Sáu phi tần thấy Thái hậu đối đãi Diệp Vũ tốt như vậy, ánh mắt khác nhau, đều có nhiều tâm sự. Đôi mắt Tôn thái hậu đều toát lên yêu thích và quan tâm nàng, “Tuy bệ hạ cũng chưa cho ngươi danh phận, nhưng ai gia cũng muốn nghe ngươi gọi một tiếng “Mẫu hậu” “Thái hậu, không nôổ danh phận thì danh bất chính ngôn bất thuận ạ” Diệp Vũ nói dịu dàng. “Ai nha, mẫu hậu còn sợ không có ngày đó sao ạ?” Sở MInh Lượng cười hơ hớ nói. “Công chúa nói đúng lắm, biết đâu ngày mai bệ hạ liền ra khẩu dụ với cả lục cung chứ” Quan thục phi mím môi cười, trong mắt giấu khinh thường. “Mẫu hậu vừa nói đến chỗ nào rồi ạ/” Lý Chiêu nghi khéo léo chuỷen hướng câu chuyện, cười khanh khách, “Diệp muội muội đúng lúc đến đây, Thục phi tỷ tỷ đang là hội Thưởng hoa, càng đông người càng tốt đó” “Mới vừa nói đến, lấy hoa Thược Dược làm đề thi đó” Tần Quý cười nói. “thục phi tỷ tỷ tài tình trác tuyệt, có một không hai trong hậu cung, Diệp muội muội cũng mới tới KIm Lăng, chẳng bằng Thục phi tỷ tỷ và Diệp muội muội cùng làm thơ đi, để cho chúng tỷ muội được thưởng thức” Chu quý nhân mắt thay đổi, nói nhẹ mà như có kim chọc rất hợp lý hợp tình. Phi tần này đó kẻ xướng người hoạ, cứ ngươi một câu ta một câu, tìm mọi cách để tạo cảm giác bắt nạt người khác. Diệp Vũ kinh hãi, khiêu vũ thì khỏi nói rồi, còn làm thơ thì không được. Tuy Diệp đại tiểu thư tinh thông cầm kỳ thư hoạ, nhưng nàng chỉ có trí nhớ của Diệp đại tiểu thư, làm sao làm thơ đây? Quan Thục phi việc nhân đức chẳng nhường ai, nóng nòng biểu hiện, “Các vị muội muội dừng chê cười, bản cung lấy đề tài Thược dược ra đề cũng vì muốn hiến bài thơ đầu tiên” Lương đình an tĩnh trở lại, chỉ có tiếng uống trà vang lên. Ánh mắt nàng dừng lại ở chỗ màu sắc đẹp lộng lẫy kia, quyến rũ nhiều vẻ giống hoa Thược Dược, đồng tử hơi chuyển động, cất giọng ngân nga, “Nhất tịch khinh lôi vạnlạc ti, tề quan di động ngoã bích so le. Hữu tình Thược dược hàm xuân lệ, vô lực SẮc Vi nằm hiểu chi” Mọi người vỗ tay tán thưởng, “Thơ hay” Diệp Vũ nôn nóng bất an, làm sao đây? Phi tần này đó hận không thể đạp chết mình, sao có thể dễ mà tha cho mình chứ? Quả nhiên, Chu Quý nhân mỉm cười nói, “Đến lượt Diệp muội muội rồi. Diệp muội muội, chư vị tỷ muội đang đợi đó” Diệp Vũ xấu hổ mãi, nhìn Sở Minh Lượng lại nhìn chúng phi tần. Sở MInh Lượng định mở miệng giải vây cho nàng, con mắt Ly Chiêu nghi ngời sáng mỉm cười, “Thái hậu, nếu Diệp muội không làm ra thơ được, hay là phạt cái gì đó đi ạ, cũng để cho chư vị tỷ muội được vui, có được không?” Đúng lúc này có người kinh hỉ kêu lên, “Bệ hạ tới” Chúng phi tần đều vui sướng quay đầu lại nhìn, Sở Minh Phong đang đi bộ tới, trên đầu đội mũ kim quan, sáng lấp lánh, quần áo màu vàng đế vương cũng lấp lánh ánh ngọc, phảng phất như thần tiên, khiến cho người ta ngượng mộ, lại nhịn không được bị ánh sáng kia chói mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]