Thẩm Chiêu dừng chân, ả ta túm chặt lấy Diệp Vũ, quát, “Ném qua!”
“Nếu ta đoán không nhầm, ngươi họ La, La Tĩnh là tổ phụ của ngươi” Hắn cầm “Thần binh phổ” trong tay giơ lên, “Ngươi cho là tổ phụ và phụ thân ngươi muốn lấy lại “Thần binh phổ” sao?”
“Lấy lại là thế nào?” Giọng tiểu nga cười lạnh băng.
Sở Minh Phong cũng xuống ngựa, bước nhanh tới, ‘Sao ngươi đoán được nàng ta là hậu nhân của La thị chứ?”
Thẩm Chiêu đáp, ‘Bệ hạ, năm đó cả nhà La gia bị chém, thần đếm rồi, có tất cả là sáu mươi tám mạng người, không sai. NHưng quan sai nhặt xác có nói, nhị tiểu thư La gia chắc là đã bị đánh tráo. Như thế, la nhị tiểu thư trở thành cá lọt lưới”
Diệp Vũ nhìn Sở Minh Phong, hắn và Thẩm Chiêu sánh vai đứng bên nhau, mặt lạnh như băng, ánh mắt như kiếm, dừng trên người mình cũng chẳng thấy ấm áp bao nhiêu.
Nàng không ngờ được hắn thân từ trước tới nay, chỉ không biết bản “Thần binh phổ” kia có là thật hay không nữa.
“Vì sao lại không bẩm báo cho trẫm biết?” Sở Minh Phong lạnh giọng hỏi.
“Bệ hạ, năm đó thần nhất thời nổi lên lòng trắc ẩn, nghĩ tới chắc một cô gái nhỏ hẳn sẽ không gây ra sóng gió gì, không ngờ mười năm sau nàng ấy lại trở lại thành Kim Lăng, mới gặp phải chuyện này”
“Muốn làm việc lớn, không thể mủi lòng”
“Cha ta không thông đồng với địch bán nước, là Thuỵ vương hãm hại cha ta, ngươi chưa điều tra rõ chân tướng, đã lạm sát kẻ vô tội, là bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297366/chuong-131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.