“Bệ hạ” Trâm Cài, Ngân Trâm thấy bệ hạ trước thì hoảng hốt hành lễ. “Thần đệ bái kiến hoàng huynh” Sở Minh Hiên khom mình hành lễ. Diệp Vũ vẫn kéo tay hắn, thấy bệ hạ cũng không kinh hoảng, chỉ là cứ dính sát bên người đàn ông. Sở Minh Phong đi tới, hơi sầm xuống, mặt lạnh băng. Trẫm Cài, Ngân Trâm biết bệ hạ tức giận, chạy vội tới kéo hoàng quý phi, không cho nàng dựa vào Tấn vương nữa. Diệp Vũ giãy dụa kịch liệt, kêu lên, “Buông ra… Sao các ngươi lại túm ta…” Sắc mặt Sở Minh Phong tái mét, lạnh lẽo tận đáy mắt càng ngày càng nặng thêm. Sở Minh Hiên giải thích nói, “Thần đệ tiến cung tới vấn an mẫu hậu, đi điện Từ Ninh, cung nhân nói mẫu hậu ở ngự hoa viên, thần đệ đến ngự hoa viên tìm mẫu hậu. Đi tới gần bên, thần đệ nghe thấy có người kêu cứu mạng, liền chạy tới, hoá ra là có người rơi xuống nước. Thần đệ liền nhảy vào Bích Hồ cứu người, không ngờ cứu lên là hoàng quý phi” “Vương gia nói đúng thế ạ, nô tỳ đáng chết, nô tỳ không coi kỹ hoàng quý phi” Trâm Cài cúi đầu nói. “Hoàng quý phi tự dưng xoay người chạy gấp, nhảy vào Bích Hồ, hai người nô tỳ không đề phòng kịp ạ” Ngâm TRâm nói kinh sợ, “Nô tỳ đáng tội chết vạn lần” “TRẫm ôm Vũ Nhi hồi cung trước, một lúc nữa ngươi tới điện Trừng Tâm đi” Sở Minh Phong nói lạnh lùng. “Vâng” Sở Minh Hiên đáp. Sở Minh Phong ôm lấy Diệp Vũ, nàng tìm mọi cách từ chối, từ chối một lúc cũng vẫn không chống lại được sự cường ngạnh của hắn, bị hắn ôm vào trong ngực. Nàng nhìn Tấn Vương, thê thảm kêu lên, “Vương gia… Vương gia…. Vì sao lại vậy chứ?” Sở Minh Hiên thấy nàng bi thương thấu xương, thấy bóng lưng cứng ngắc của hoàng huynh, tim đau đớn từng cơn. *** Trở lại điện Trừng Tâm, TRâm Cài, Ngân Trâm thay quần áo cho nàng, lau khô tóc, sau đó đắp chăn cho nàng, rời khỏi tẩm điện. Sở Minh Phong ngồi ở mép giường, khuôn mặt lạnh lùng. Vừa rồi, Diệp Vũ thấy họ đang nói chuyện, lại không nghe thấy, ngổn ngang trăm mối. Còn bệ hạ vì sao lại ôm mình về điện Trừng Tâm chứ? Vì sao lại trở thành hoàng quý phi của bệ hạ? Vì sao lại ở hoàng cung? Đến tột cùng có chuyện gì xảy ra rồi? Nàng hơi hơi cau mày, không dám nhìn thẳng hắn, giọng cũng trở nên cung kính hơn, “Bệ hạ, vì sao thần nữ lại ở trong này? Thần nữ hình như không nghe thấy thanh âm, thần nữ đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?” Nghe vậy, hắn có cảm giác rất kỳ lạ, vì sao nàng lại hỏi thế chứ? Chẳng lẽ nàng không còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc trước sao? Thêm nữa, vì sao nàng lại nói vậy với hoàng đệ chứ? Nàng thích hoàng đệ ư? Thật kỳ lạ. Lúc này hắn sai người đi truyền Từ Thái y. Ở ngự hoa viên, thấy nàng ôm hoàng đệ, cầu xin hoàng đệ mang nàng đi, thống khổ chua xót như vậy, mảnh mai đáng thương như vậy. Sở Minh Phong tức giận dâng lên, cố nén đi, kiềm chế rồi lại kiềm chế. Bởi vì, hắn làm bị thương thân thể nàng, tim nàng, nàng đã phải chịu nhiều khổ cực như vậy, tuyệt vọng tìm tới cái chết, hắn sao dám làm bị thương nàng nữa đây? Từ thái y vội vã tới, nghe xong lời hắn thuật lại, lại bắt mạch cho nàng. Nhưng mà mạch của nàng, thương thế của nàng giống y hôm qua, chẳng có chuyển biến xấu gì, cũng không không có tốt hơn. “Hình như Vũ Nhi không nhớ rõ vì sao mình bị điếc ạ, dường như đã quên mất một chuyện, vì sao vậy chứ?” Sở Minh Phong không hiểu chút nào. “Vi thần cũng hiểu được sự kỳ lạ đó” Từ thái y cúi đầu trầm tư, một lúc sau mới nói, “Hay là do bị đả kích quá độ, hoàng quý phi tạm thời quên đi một chuyện? Hay là do hoàng quý phi không muốn đối mặt sự thật, tình nguyện quên đi sự thương tổn này?” “Từng có loại bệnh hoạn như thế sao?” “Có chứ. Giả sử một người không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc, sẽ khoá chặt lòng mình lại, cự tuyệt để người khác tiến vào; giả sử một người bị kinh hoảng quá độ hoặc bị kích thích quá độ, không chấp nhận nổi, sẽ quên đi sự tổn thương và đả kích này, tình nguyện quên đi, giống như chưa từng xảy ra bao giờ vậy” Thần sắc Sở Minh Phong ngưng trầm, “Theo lời ngươi nói, Vũ Nhi tình nguyện quên đi thương tổn, làm như chưa từng xảy ra sao” Từ thái y gật đầu, “Có thể nói như vậy” Sở Minh Phong lại hỏi, “Vũ Nhi có nhớ tới chuyện đã từng rời phủ tướng quân trước hay không?” Từ thái y cau mày nói, “Khó mà nói được” Trong lòng Sở Minh Phong nặng nề, giờ trí nhớ của nàng không có trẫm, chỉ có hoàng đệ, biết làm sao đây? Từ thái y trấn an, “Bệ hạ đừng lo lắng quá, vi thần sẽ mau chóng nghiên cứu chế tạo ra phương thuốc” Sở Minh Phong nói, vừa rồi Vũ Nhi rơi xuống nước, không biết có bị cảm lạnh, sốt cao không nữa. Từ thái y bảo dựa theo mạch, chắc là không, rồi bảo cung nhân đi sắc một chén canh gừng cho hoàng quý phi uống. Chẩn trị xong, Từ thái y cáo lui, về Thái y viện. Còn Sở Minh Phong ngồi xuống, thấy thần sắc nàng ngây ngốc, trong lòng đau nhức. Một người đang khoẻ mạnh như thế, thế mà bị mình ép bản thân thành vậy…. Sở Minh Phong ơi sở Minh Phong à, ngươi có còn là nam tử hán đại trượng phu nữa không? Hắn chậm rãi đưa tay ra, định sờ má nàng, lại thấy hai mắt nàng sáng ngời, tỉnh ngủ, cánh tay hắn cứng đờ, chậm rãi rút về. Vừa định nói lại nghĩ ra nàng không nghe thấy, cũng không mở miệng được. Vũ Nhi, cả lần tìm danh y thiên hạ, trẫm cũng muốn chữa cho tai nàng khỏi! Diệp Vũ cụp mắt xuống, lông mi cong dài che khuất sự thẹn thùng và khiếp đảm của nàng. Vừa rồi, nàng thấy hắn nói chuyện với một người khác, người nọ hẳn là thái y của Thái y viện, lại hoàng toàn không nghe thấy gì. Nàng tuyệt vọng kết luận là mình đã bị điếc. Vì sao lại điếc? vì sao cổ tay trái có vết thương? Vì sao lại biến thành hoàng quý phi của bệ hạ? Nàng nghĩ như sắp nát cả óc, cũng nghĩ không ra cái gì cả. Giống như đang mơ một giấc mơ dài, như nàng đang ở một nơi không rõ, bốn phía tối đen như mực vậy, nàng nửa mơ nửa tỉnh, rồi hiểu ra chút, mà lại không sao tỉnh táo được, cứ như bị một luồng lực lượng áp chế vậy. Lúc này luồng lực kia nhỏ đi, nàng cố gắng giãy dụa cuối cùng cũng phá tan sự trói buộc, mở to mắt ra. Nhưng lại xảy ra trận biến hoá long trời lở đất. Nàng muốn hỏi, nhưng lại không nghe thấy, có hỏi cũng như không. Sở Minh Phong cảm thấy kỳ lạ, vì sao nàng lại không dám nhìn thẳng mình chứ? Vì sao lại khiếp sợ? Nàng chưa bao giờ sợ mình, cho tới tận bây giờ đều nhìn thẳng mình, chưa từng giống hiện giờ vừa nhát gan lại quẫn bách đến thế. Hắn cảm thấy nàng khác hẳn lúc trước, lại nói không rõ ràng được. *** Uống xong thuốc, Diệp Vũ ngủ, Sở Minh Phong đi vào đại điện, Tống Vân nói, Tấn Vương đang ở ngoài điện cầu kiến. Hắn ngồi trên ghế chủ toạ, thấy hoàng đệ bước qua cửa, đi lại thong dong, khuôn mặt tuấn tú như được chạm chổ tinh xảo, sáng lấp lánh. Hắn đã thay một bộ quần áo trắng, phất phơ, bay phiêu diêu như gió. Sau khi hành lễ, Sở Minh Hiên đứng nhàn nhã, phong thái tuấn tú. “Hoàng đệ, trẫm biết trong lòng ngươi đang có chút nghi hoặc, cứ nói đừng ngại” Sở Minh Phong nói trầm lãnh. “Thần đệ đúng là có chút nghi vấn” Sở Minh Hiên cười, phảng phất như nắng xuân bị màu đông xua tan vẻ lo lắng, “Thần đệ muốn biết, hoàng huynh có thật lòng với Hoàng quý phi không ạ?” Sở Minh Phong gật đầu, giọng kiên định, “TRẫm chưa từng thích cô gái nào như thế, Vũ Nhi là cả cuộc đời này trẫm yêu” Sở Minh Hiên cười tươi như cảnh trăng lên, “Như vậy thần đệ cũng không thể nghi ngờ mà hỏi nữa” “Hoàng đệ không muốn trẫm sủng hạnh Vũ Nhi sao?” “Hoàng huynh muốn nói gì, thần đệ xin rửa tai lắng nghe” Sở Minh Phong đứng dậy rời ngự án, mặt không đổi sắc, “Thật ra, lúc trước trẫm không biết mình lại thích Vũ Nhi, Thẩm Chiêu đã nhìn ra được. TRẫm ban Vũ Nhi cho hắn, hắn đã nhìn thấu tâm tư trẫm, liền vui vẻ chấp nhận chuyện trẫm ban cho, dàn xếp cho Vũ Nhi ở bên trong phủ hữu tướng. Thẩm chiêu là chính nhân quân tử, cũng không có tơ tưởng gì với Vũ Nhi, an bài nàng ấy ở biệt quán, trẫm ra cung thăm nàng, đã sủng hạnh nàng” Sở Minh Hiên nghĩ một đằng nói một nẻo, “thì ra là thế” “Gần đây trong cung cứ đồn đại khắp nới, nói vậy hoàng đệ cũng nghe thấy không ít nhỉ” Sở Minh Phong không muốn nói ra hết sự thật, không muốn kích thích hắn, “TRẫm không mang Vũ Nhi tiến cung, không cho nàng danh phận, là vì con tiện nhân Văn quý phi này. Văn quý phi nhiều lần mưu hại Vũ Nhi, Vũ Nhi tâm địa thiện lương, chẳng hại ai bao giờ, vừa vào hậu cung sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của phi tần hậu cung” “Bởi vậy, hoàng huynh mới cho hoàng quý phi ở tạm tại biệt quán của Thẩm Chiêu, lấy cái này để bảo vệ nàng ấy” “Đây là điều đầu tiên, thứ hai là Vũ Nhi chán ghét hậu cung, không muốn tiến cung, trẫm liền tuỳ theo nàng” Sở Minh Hiên nói tiếp, “Sau đó hoàng quý phi bị Văn quý phi mưu hại, chịu đủ mọi khổ sở” Mắt Sở Minh Phong lộ ra đau đớn, “Lần này hai tai Vũ Nhi đều không nghe thấy, đến nỗi tâm tình không thông, ức chế công tâm, mới có ý niệm muốn chết. Từ thái y đang nghiên cứu cách chế tạo thuốc để trị thương tai cho nàng, hy vọng sẽ có khả quan” Sở Minh hiên nói thản nhiên, “Hoàng huynh đừng có lo quá, hoàng quý phi cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ vượt qua được kiếp nạn này” “Hoàng đệ” Sở Minh Phong vỗ vỗ vai trái hắn, “Năm trước trẫm quyết ý đem Vũ Nhi ban cho Thẩm Chiêu, có lẽ khi đó trẫm cũng đã có tâm tư với nàng rồi, chỉ là trẫm không biết thôi. Hoàng đệ cũng cuồng dại một thời với Vũ Nhi, trẫm lại ngang nhiên cướp mất, đệ có oán trẫm đã chia rẽ các người không?” “Thần đệ nếu nói khong oán chắc hoàng huynh cũng không tin đâu” Sở Minh Hiên vẫn cười lạnh nhạt, giấu kín mọi cảm xúc, hoàn mỹ không che vào đâu được, “Khi đó, thần đệ đúng là rất oán bệ hạ cầm gậy đánh uyên ương, giờ đã lâu rồi, thần đệ cũng phai nhạt. Thần đệ và hoàng huynh như chân tay ruột thịt, thần đệ càng coi trọng phần tình nghĩa này. Hoàng huynh đối xử tốt với hoàng quý phi, thần đệ cũng vui thay nàng, thành tâm mong hoàng huynh và hoàng quý phi sánh bước bên nhau, sống đến bạc đầu, tình thâm nghĩa nặng” “Được! Hoàng đệ có thể rộng lượng như thế, trẫm rất vui” Hai huynh đệ cùng bắt tay nhau, nhìn nhau cười. Tống Vân bẩm tấu, Thẩm đại nhân xin cầu kiến. Sở Minh Hiên cáo lui, gặp Thẩm Chiêu ở cửa, hai người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, ánh mắt thản nhiên. Thẩm Chiêu và bệ hạ cùng trao đổi chuyện lớn của quốc gia, sau đó nói tới Diệp Vũ. Sở Minh Phong đau lòng nói, “Bệnh Vũ Nhi vẫn chưa chuyển biến tốt, sáng còn ở ngự hoa viên nhảy xuống hồ, đúng lúc hoàng đệ tới kịp, cứu dược Vũ Nhi” Thẩm Chiêu nghĩ ngợi, nói, “Hoàng quý phi chán đời, do hai tai không nghe thấy. Hơn nữa, hoàng quý phi lúc nào cũng không thích hoàng cung, ở trong cung, tâm tình tích tụ lâu dài. BỆ hạ có nghĩ tới hay là để cho hoàng quý phi về biệt quán tĩnh dưỡng không?” Thật ra Sở Minh Phong biết Vũ Nhi ở tại biệt quán dưỡng thương cũng có nhiều cái lợi, chính là tự mình nhìn nàng chằm chằm mới thấy yên tâm. Nếu không để nàng ở biệt quán muốn chết, hắn sẽ hối hận mãi. “Tuy tĩnh dưỡng ở biệt quán có tốt, nhưng trong cung có Từ thái y, để mấy ngày nữa nói sau đi” “Y thuật của Từ đại nhân rất giỏi, nói vậy lần này cũng chắc sẽ có niềm vui bất ngờ” Thẩm Chiêu nói vậy là an ủi bệ hạ, cũng chính là tự an ủi mình, lừa mình dối người thôi. *** Đêm nay Sở Minh Phong về điện Trừng Tâm, vừa mới tiến vào trước đình chợt nghe trong đại điện có mấy tiếng người kêu lên. Đi đến cửa đại điện, hắn thấy Trâm Cài, ngân trâm đang ngăn Diệp Vũ lại, không cho nàng ra ngoài. Diệp Vũ liều mạng giãy dụa, vừa đẩy người vừa kêu lên, “Buông ra…. Ta không phải là hoàng quý phi… Ta là đại tiểu thư của phủ Tướng quân… Buông ra…” “Dừng tay!” Một tiếng gầm lên, quát cho hai cung nhân kia ngưng lại, Diệp Vũ cũng ngừng giãy dụa. TRâm Cài khom người bẩm tấu, “Bệ hạ, sau khi hoàng quý phi tỉnh lại, cố ý ra cung, nô tỳ ngăn lại, thì….” Diệp Vũ không nghe thấy họ nói gì, thấy bệ hạ trở về, bộ dạng sợ hãi phục tùng. Sở Minh Phong đi tới, đưa tay dắt nàng, nàng theo bản năng lui lại, cứ như rất sợ hắn vậy. Hắn phất tay cho tất cả cung nhân lui đi, trên đại điện chỉ còn lại có hai người. Bất luận hắn có nói cái gì nàng cũng đều không nghe thấy, bởi vậy, vơớ họ mà nói, lời nói chẳng có tác dụng gì. Nàng cúi thấp đầu, cổ hơi rụt lại, tránh ánh mắt của hắn, trong mắt dâng lên từng chút e ngại. Hắn kéo mạnh tay nàng, ngôồ xuống, túm nàng ngồi trên đùi mình, ôm lấy nàng. Nàng xấu hổ vặn vẹo, vẫn nhấp nha nhấp nhổm, cất giọng van xin, “Bệ hạ đừng như vậy mà…” Hắn vạch vạt áo nàng ra, nàng thở khẽ một cái, hai tay đẩy mạnh ngực hắn, trong mắt càng dâng lên sự e ngại và kháng cự đan xen nhau, “Bệ hạ, vết thương thần nữ chưa lành…” Thần nữ ư? Lại một lần nữa nghe được câu tự xưng chói tai, Sở Minh Phong kết luận, lúc trước nghe không nhầm. Lúc trước, ở trước mắt hắn, Vũ Nhi tự xưng là “Tiểu nữ tử”, cách đây không lâu còn nói “ta”, cũng không tự xưng là “Thần nữ”. Còn hiện giờ, nàng thế mà lại tự xưng là “Thần nữ”, nàng thật sự là Vũ Nhi sao? Nàng mất đi một phần trí nhớ nên mới xưng là thế, hay là nàng cố ý giả vờ mất đi một phần trí nhớ? Hoặc là cô gái trước mặt không phải là Diệp Vũ mà hắn yêu kia? Nhưng sao nàng không phải là Diệp Vũ chứ? nàng rõ ràng là Diệp Vũ mà! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra đây? Sở Minh Phong buông nàng ra, gọi với ra ngoài, TRâm Cài, Ngân Trâm tiến vào, đỡ nàng về tẩm điện nghỉ ngơi. Hắn xoa mũi, nghĩ lung tung, rồi kiểu gì cũng thấy không rõ lắm. Diệp Vũ nằm trên giường, đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Bốn phía tối đen như mực không thấy tay đâu, nàng cuộn chặt mình trong góc, từ từ nhằm mắt lại, giống như một pho tượng cứng ngắc vậy. Bỗng có một đám ánh sáng hiện lên thấp thoáng, rung rinh trước mặt nàng, lúc bên trái lúc bên phải, gọi tên của nàng, cứ từng tiếng từng tiếng một, chẳng chút nề hà… Gọi năm mươi lần, nàng rốt cuộc trợn mắt lên, “Ầm ỹ chết lên được, câm miệng!” “Ngươi đừng có giả vờ chết, giả vờ chết thì thiên hạ đại loạn” Thanh âm của nó không còn ngây thơ như lần trước nữa. “Cho dù thiên hạ có đại loạn, dân chúng có lầm than, cũng chẳng liên quan gì đến ta, đừng làm phiền ta nữa!” Nàng nản lòng thoái chí nói. “Nếu ngươi cứ giả chết như vậy, mới khiến thiên hạ đại loạn, dân chúng lầm than. Diệp cô nương, chỉ cần cô trở về, sẽ không sao nữa” “Các ngươi không phải muốn đùa chết ta sao? Ta đây chết sẽ tốt hơn nhiều” “Chuỵện dân gian, trên trời không quản được, trời chỉ quản những việc lớn, bởi vậy, chúng ta không có đùa cô” Nó tận tình khuyên bảo giải thích. “Ta không tin” “Nếu cô không muốn bị bắt nạt, bị khổ, thì thông minh một chút, nhẫn tâm một chút, người khác bắt nạt cô, thì cô cũng bắt nạt lại họ thôi” “Những kẻ đó rất ác độc, ta chẳng thể nào tính kế với chúng được” “Cô có thể mà, phải tin chính mình chớ” “Nhưng mà ta bị điếc, không nghe thấy gì, là một phế nhân, còn có thể làm được gì nữa chứ?” “Yên tâm đi, có người y thuật cao minh, sẽ không để cho cô bị điếc cả hai tai đâu” Diệp Vũ tức chết lên được, “Ý ngươi là, ta sẽ bị điếc một tai hả? Không thể chữa khỏi hả?” Đám ánh sáng nhảy nhót lên xuống, gần như gật đầu, ‘Ai bảo cô nói những lời kích thích Sở Minh Phong chứ? Nam nhân đều không thể bị kích thích, cô hẳn là nên bình tĩnh một chút, đừng có lấy cứng đối cứng…hắn lập tức đập lại cô ngay” “Đổi lại là ngươi, ngươi có thể bình tĩnh được sao? Người làm được không?” Đám ánh sáng này cười hê hê, “Có lẽ là không được, ta cũng chưa từng trải qua. Nhưng mà cô cũng không thể giả vờ chết được, linh hồn Diệp đại tiểu thư gần như đã tỉnh, Sở Minh Phong đang nghi lắm đó” Nàng dũng cảm, “Vậy đúng lúc quá, ngươi túm linh hồn ta ra, ta mang xác trả lại cho cô ấy, Nè, nhanh chút đi!” Nó khuyên nhủ, “Nàng ấy quá nhát gan yếu đuối, không hoàn thành được sứ mệnh thần thánh mà trời cần, không thu dọn được cục diện rối rắm mà cô để lại. Ta lệnh cho cô, mau mau trở về ngay!” Diệp Vũ ôm chặt hai vai, tiếp tục giả chết. Nó đành chỉ có thể dùng sức mạnh, xách nàng dậy, đem đẩy mạnh linh hồn nàng rời đi. Hồn phách đã trở về vị trí cũ, Diệp Vũ mở choàng mắt. Tay đặt lên trên mi mắt nàng đột nhiên cứng đờ, Sở Minh Phong tiến lui không được, lại hơi xấu hổ, Nàng giật tay hắn ra, cố dùng sức, thấy hắn cứ nhanh đặt lên mình, cả giận nói, “CẤm được chạm vào ta!” Bị đám ánh sáng kia túm trở về, đang tức đầy bụng, đúng lúc đem hắn phát tiết. Hắn sửng sốt, rồi lập tức cười vui vẻ, Vũ Nhi của hắn đã trở lại rồi. Đã nhiều ngày, thần sắc tư thái của nàng, ngôn hành cử chỉ của nàng khác hẳn lúc trước, cứ cầu xin hoàng đệ mang nàng rời đi, tự xưng là “Thần nữ”, tuy hắn không biết vì sao nàng lại thay đổi mạnh thế, nhưng nếu nàng lại khôi phục tính tình cũ, hắn cũng không nghĩ nhiều nữa. Nàng nhìn thấy tận trong đáy mắt hắn chỉ có cười, kinh ngạc, cơn giận còn sót lại chưa tan, liền xoay người quay lưng lại hắn. **** Đã hai ngày rồi, Từ thái y nghiên cứu được ra phương thuốc, sắc một chén thuốc đưa cho Diệp Vũ uống. Mọi người lo lắng chờ đợi hiệu quả của thuốc, đợi nửa canh giờ, Từ thái y kêu lên mấy câu, “Hoàng quý phi có thấy cái gì không ạ?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]