Chương trước
Chương sau
Đám người Cho Hiểu Hồng quỳ trên mặt đất, sợ tới mức mặt trắng bệch, cả người run rẩy như cây trong gió lớn.
“Bệ hạ, là nàng ấy” Văn Hiểu Lộ nói khẽ bên tai hắn, không cho ai nghe thấy.
“Mất hứng quá” Sở Minh Phong nói lạnh giọng.
“Các ngươi đều là những cung nhân ở chỗ tạp dịch sao?” Văn Hiểu Lộ nũng nịu hỏi, giọng có chút uy nghiêm,
“Vâng” Cho Hiểu Hồng đáp.
“Vì sao ba người các ngươi lại đánh một mình nàng ta thế hả?” Văn Hiểu Lộ đắn đo với cái giá duy ngã độc tôn, đứng đầu phi tần hậu cung.
“Nô tì…” Cho Hiểu Hồng hai tay hai chân phát run lên, chẳng nói nên lời.
“Nếu có giấu diếm, bản cung tuyệt đối không tha!” Văn Hiểu Lộ ôn nhu quát, “Mau bẩm báo cho nhanh”
“Phân tranh giữa các cung nhân ở tạp dịch, cứ để cho quản sự cung nhân quản lý đi” Ánh mắt Sở Minh Phong lạnh tanh, “Trẫm không muốn thấy kẻ không biết phân biệt”
Diệp Vũ hiểu hắn nói cụm từ “Kẻ không biết phân biệt người” là nói mình. Văn Hiểu Lộ mỉm cười ôn nhu, “Vậy nô tì xin được bồi cùng bệ hạ đi phía trước giải sầu, sau đó về điện Phượng Tê uống món canh cẩu kỷ nhân sâm ba ba nô tì làm cho bệ ạ”
Hai người đi trước, nhìn rất hoà hợp. Hắn uy vũ hiên ngang, ả ta nép vào hắn như chim nhỏ nép vào người, thướt tha yểu điệu, cứ như một đôi người ngọc, chọc mắt người ngoài. Diệp Vũ cúi đầu, lúc họ đi qua, một cơn gió lạnh nổi lên, ập vào mặt nàng, thật lạnh tận xương.
Họ đi chưa xa, nàng chậm rãi đứng lên, đám người Cho Hiểu Hồng cũng đứng lên thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Vũ không xoay người nhìn họ, khoé môi khẽ nhếch lên cười lạnh. Lời thề đế vương thật không thể tin được, lời thề ấy ngay bên tai, rất đẹp, cũng thật giả dối. Một khi xúc phạm tới điểm mấu chốt của hắn, hắn sẽ tức ngươi, đem ném ngươi vào một hoàn cảnh hiểm ác, khiến cho ngươi tự sinh tự diệt, nhận hết mọi tra tấn, ăn hết mọi đau khổ, mày cũng chẳng thấy nhăn chút nào. Không dính chặt lấy hắn là sáng suốt.
Nàng đang định đi trước, bỗng không rõ là ai dùng sức đẩy mạnh nàng một cái, nàng lảo đảo hai bước, còn chưa đứng vững, lại có người đẩy mạnh nàng một cái, nàng ngã thẳng xuống Bích Hồ, chìm xuống.
“A…” Diệp Vũ thét lên chói tai.
“Có người rơi xuống nước…. Có người rơi xuống nước….” Đám người Cho hiểu Hồng cùng cất giọng kêu to. Sở Minh Phong và Văn Hiểu Lộ vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng kêu, xoay người nhìn lại.
Ả ta nhìn, kinh ngạc nói, “BỆ hạ, hình như là Thẩm Nhị phu nhân rơi xuống nước đó”
Trong lòng hắn tối tăm, trên mặt lại lạnh te, đúng thật là chỉ có ba cung nhân kia, Vũ Nhi không thấy, hẳn là Vũ Nhi rơi xuống nước rồi.
Đang yên đang lành, sao nàng lại rơi xuống nước được chứ?
“Bệ hạ, hay là ở đây nhìn một cái xem, xem có ai cứu Thẩm Nhị phu nhân không” Ả ta nói cẩn thận.
“Vậy ý theo lời ái phi” Sở Minh Phong nói hờ hững. Diệp Vũ vốn đã biết bơi, lúc rơi xuống Bích Hồ, chỉ cảm thấy nước hồ lạnh băng, lạnh thấu xương, làm chân tay đông lạnh cứng ngắc. Nàng liều mạng bơi đi, trồi lên mặt nước, bới hướng về bờ, đột nhiên đùi phải bị chuột rút, cứng ngắc, không dùng sức được…. Nàng biết vậy nên tuyệt vọng cứ chìm xuống, chìm xuống dần, ngực bị nén chặt, chân tay đông cứng, tuyệt vọng ngập đầu…
Đế vương yêu, chẳng hơn gì điều này. Trong lúc nguy cấp, hắn lại lạnh khốc vô tình đến thế, không thèm nhìn sự sống chết của nàng. TRái tim lạnh hẳn, lấp đầy băng tuyết. Đau chút, oán chút, hận chút, lòng đã chết, đèn đã tắt….
*****
Một người vội vã chạy đến, nhảy nhanh xuống Bích Hồ. Sở Minh Phong trông thấy là Thẩm Chiêu. Thẩm Chiêu chìm xuống tận đáy hồ, mở to hai mắt tìm kiếm, trong lòng nhìn khắp mọi nơi, mong Vũ Nhi đừng xảy ra chuyện gì.
Tìm một hồi lâu cuối cùng cũng thấy nàng, hắn túm nàng bởi lên trên, mang nàng lên bờ, đặt nàng nằm thẳng, cất tiếng to gọi nàng.
Cả áo Diệp Vũ ướt đẫm, trên mặt, trên đầu đầy nước, môi trắng bệch, sắc mặt tái xanh. Bất kể hắn kêu to thế nào, nàng vẫn chẳng có phản ứng, mặt và tay lạnh lẽo, cứ như chết vậy.
Đám người Cho Hiểu Hồng đứng một bên nhìn, làm ra vẻ chẳng liên quan đến chúng. Cung nhân gần đó đều cùng chạy tới vây xem, nhìn xem đến tột cùng là ai rơi xuống nước, là ai đã cứu người rơi xuống nước.
Sở Minh phong không tự chủ được đi tới, đứng ở bên ngoài đám đông, thấy Thẩm Chiêu lo lắng gọi nàng, vỗ mạnh vào hai má nàng, vừa sợ vừa vội lại sầu lo, đã không còn là Thẩm Chiêu lúc nào cũng bình tĩnh thong dong trước đây nữa. Còn Diệp Vũ nằm trên mặt đất, cứ như bị Diêm Vương cướp mất hồn phách đi vậy, lẳng lặng nằm cứ như đã chết.
Trong nháy mắt hắn tỉnh mộng, cứ như trời đất rung chuyển vậy.
Hình như có một mũi tên nhọn đâm thẳng vào ngực hắn vậy, đau nhức ngạp tràn. Nàng có phải đã chết rồi không? Sẽ không đâu, sẽ không đâu, nàng sẽ không chết như vậy đâu…
Giả sử nàng chết rồi, hắn phải làm sao đây?
Văn Hiểu Lộ im lặng nhìn bệ hạ bên cạnh, ánh mắt hắn như đang ngưng lại trên người Diệp Vũ không rõ là sống hay chết, sắc mặt lạnh trầm. Nhưng ả ta nhìn thấy sự đau đớn, dau xót, ghen ghét dữ dội tận đáy mắt.
Ả ta không thể không hận, Diệp Vũ dựa vào cái gì mà được bệ hạ chiếu cố? Chẳng phải chỉ là mỗi điệu vũ kinh hãi thế tục, câu hồn đoạt phách quyến rũ bệ hạ hay sao? Diệp Vũ là yêu nữ, hồ ly tinh, gần như không thể cùng một giuộc với ả ta được!
Thẩm Chiêu càng ngày càng sốt ruột, nàng vẫn không nhúc nhích, hơi thở như có như không, cứ tiếp tục như vậy, nhất định hồn không thể về được nữa. Hắn hét to một tiếng, ra lệnh cho người vây xem tản ra, khiên nàng trên vai, áp bụng nàng trên vai hắn, đầu chúc xuống. Tiếp đó, hắn chạy thật chậm cố ý để chấn động mạnh, như thế nước trong cơ thế có thể chảy ra bất cứ lúc nào.
Sở Minh Phong biết mục đích hành động quái dị này của hắn, lo lắng sốt ruột. Rốt cuộc trong miệng Diệp Vũ nước cũng chảy ra, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Chiêu thả nàng xuống, thấy hai mắt nàng khẽ động, nở nụ cười vui sướng, kêu lên hai tiếng. Nàng biết Sở Minh Phong không cứu mình, nhưng mà rốt ruộc vẫn hy vọng hắn cứu mình…. Hoá ra hắn có ý chí sắt đá vậy, rõ ràng là ở phía trước, lại trơ mắt nhìn chính mình chết….Người cứu mình là Thẩm Chiêu.
Thấy mặt hắn đầy ưu sắc, trái tim lạnh băng của nàng như được một dòng nước ấm áp chảy.
“Ta ôm nàng trở về” Thẩm Chiêu ôm lấy nàng, thấy Trương cô cô vội vã tới rồi, phân phó nói, “Làm phiền cô cô phái người đi Thái y viện mời Từ Thái y, cứ bảo là ta mời ngài ấy đến.”
“Được được được, ta sẽ đi mời Từ thái y” Trương cô cô vội vã đi.
Đám người Cho Hiểu Hồng từ đầu đến cuối nhìn hắn cứu người, không biết hắn là ai, lại biết đã chọc tới phiền toái lớn.
Sở Minh Phong nhìn hắn chạy vội đi, thần sắc lo âu, trong lòng buồn bã. Văn Hiểu Lộ hạ giọng gọi nhẹ, “Bệ hạ”
Hắn hoàn hồn, khôi phục lại thần sắc lạnh trầm như trước, “Ngươi không phải bảo thích ăn canh đôn cẩu kỷ nhân sâm ba ba sao? Về ăn canh đi”
Trên mạt ả ta tràn ra nụ cười sáng lạn, kéo hắn đi trước.
****
Phòng nhỏ có hơn hai đại nam nhân, trông có vẻ rất chật chội. Thẩm Chiêu đã thay một bộ quần áo khô ráo, mặt và tóc lau khô, đứng một bên, nhìn Từ Thái y bắt mạch cho Diệp Vũ, sầu lo hỏi, “Vũ Nhi sao rồi?”
Nàng hắt xì mạnh, tiện tay lấy chiếc khăn ở dưới gối lau mũi. Thẩm Chiêu thấy đó là chiếc khăn tay của mình, đặt ở bên gối, trong lòng thấy hơi cảm động.
“Nước hồ lạnh băng, hoàng quý phi bị lạnh, trên người hơi sốt chút” Từ thái y sau khi bắt mạch, nhìn vết thương tai phải của nàng, “Tai phải không thể dính nước, giờ bệnh lại lặp lại, phải những mười ngày nữa mới có thể khỏi hẳn được”. “Làm phiền Từ đại nhân rồi” Nàng nói cảm kích.
“Giả sử đêm nay không số, thì sẽ không sao nữa” Giọng ông có chút nặng nề, “Nếu không sẽ không ổn lắm”
“Vậy phải làm sao cho được?” Thẩm Chiêu cau mày lo lắng.
“Vế thơng cũ chưa lành, giờ lại bị bệnh thêm, thân thể hoàng quý phi vốn yếu ớt, chịu sao nổi? Giờ đành nghe theo mệnh trời thôi” Từ thái y lắc đầu nói, “Sau đó ta sẽ cho người mang thuốc đến”
Thẩm Chiêu đỡ nàng nằm xuống, đắp chăn hỏi, “Tối nay Từ đại nhân có bận không ạ?”
Từ thái y đáp, “Không trực”
Thẩm Chiêu bảo, “Chẳng may bệnh Vũ Nhi nặng thêm, thì biết làm sao đây? Ta biết tìm ai được?”
Từ thái y cười khì khì, “Nếu hữu tướng nổi tiếng thiên hạ mà cầu thái y vô danh là ta đây, ta có thể lo được”
Thẩm Chiêu sửng sốt, lập tức khom mình thở dài, “Vẫn xin Từ thái y tối nay ở lại trong cung, Thẩm mỗ ngày khác sẽ hậu tạ đầy đủ”
Từ thái y cười ha ha, đồng ý ở lại Thái y viện đêm nay, có thể xử lý bất kỳ tình huống nào.
Thẩm Chiêu tiễn Từ thái y về, ngồi xuống bên giường, ngón tay khẽ chạm nhẹ lên trán nàng, thái dương, vén tóc mai nàng, cử chỉ nhẹ mềm, mang theo sự thương tiếc đầy ôn nhu.
“Ta không sao, nếu đại nhân có chuyện quan trọng, xin cứ đi làm việc đi ạ”
Thấy thần sắc hắn thế, hành động như thế, Diệp Vũ cảm thụ được, hắn không còn giấu kỹ như trước nữa, sớm thể hiện tình ý rõ ràng với mình. Hắn có tâm tư với mình từ lúc nào vậy? Lúc trước, hắn cự tuyệt nàng mấy lần, giờ vì sao lại không khắc chế nữa chứ?
Hắn cười khẽ, ‘Đợi cô uống thuốc xong, ta sẽ đi”
Chân tay nóng lên, thái dương hơi đau, nàng thấy không được khoẻ, hỏi, “Đại nhân sao có thể ở ngự hoa viên được ạ?”
“Ta đi tạp dịch thăm cô. Trương cô cô nói cô đang quét ở ngự hoa viên” Thẩm Chiêu kinh hãi hỏi, “Ta thấy ba cung nhân kia cố tình đẩy cô, cô mới bị rơi xuống bích Hồ. Vì sao các nàng ấy lại đẩy cô chứ?”
“Phòng này vốn là của Hiểu Hồng, ta chiếm mất phòng cô ta, cô ấy dĩ nhêin là hận ta rồi” Diệp Vũ kể lại cảnh ba người họ bắt nạt mình.
“Bệ hạ thế mà nhẫn tâm như vậy” Hắn khó hiểu nói, chợt có một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu.
“May mà bệ hạ vô tình với ta, nếu không thể xác và tinh thần ta lại bị tổn thương” Do vậy, nàng đã bị tổn hao cả thể xác và tinh thần qúa độ, cứ bị thương liên tục, vết thương đầy mình, đau lòng chết lặng. Nàng cười lạnh, ‘Đế vương từ xưa vốn bạc tình, đế vương không thể yêu; nếu yêu. bị tổn thương chỉ có bản thân mình”
“Vũ Nhi, trước cô từng nói….” Hắn thấy khó nói quá, cố lấy dũng khí mấy lần, mới đem nghi vấn trong lòng nói ra, “Lần ở thư phòng đó, cô nói đau triệt nội tâm, ta nhớ mãi khắc sâu trong lòng. Nếu tâm ý cô vẫn không dổi, ta nguyện nghĩ cách mang cô rời khỏi nhà giam. Từ nay về sau, cô ta cùng rời xa hồng trần, ở một nơi thanh tịnh, gắn bó làm bạn với gió, cùng ngắm trăng một đời, lấy trà xanh làm rượu thanh đạm, vườn trúc, hoa trúc, cùng cầm tay cô gái sống trọn đời”
“Vậy phu nhân ngài thì sao?” Diệp Vũ thốt lên, thấy hối hận ngay.
“Cô yên tâm, chỉ có hai người ta và cô thôi” Thẩm Chiêu nói buồn bã, “Ngâm sương ôn nhu hiền thục, lại am hiểu lòng người, là một người vợ biết giúp chồng dạy con. Ta và nàng ấy là vợ chồng nhiều năm, cũng chỉ có tình nghĩa thân nhân, không có tình yêu. Ta sẽ an bài cho nàng ấy thích đáng”
Nàng kinh ngạc, hắn thật sự không có chút cảm tình nào với Thẩm phu nhân ư? Nhưng giữa nàng và hắn, sớm đã từ là “Khó thành nước chảy”, rốt cuộc không trở lại như trước được nữa.
bị đau lòng, đã chết tâm, phần tình ý còn sót lại với Hạ Phong đặt trên người hắn, sớm đã tiêu tan theo mấy lần hắn cự tuyệt mất rồi. Nàng hẳn là nên nói với hắn thế nào đây?
Thấy sắc mặt nàng sợ sệt, Thẩm Chiêu nhìn ra, nàng với mình khác hẳn trước kia rồi, Mất đi, có lẽ vĩnh viễn đã mất đi.
Hắn nói ôn nhu, “Cô ngủ trước một lát đi, người ở ngự hiệu thuốc đưa thuốc tới, ta sẽ gọi cô”
Diệp Vũ ngoan ngoãn nhắm mắt, bên tai vẫn vang lên lời hắn nói vừa rồi. May mà hắn cũng không ép mình cho hắn đáp án.
***
Đêm nay, Thẩm chiêu vào cung, đưa một thỏi bạc cho Trương cô cô, để bịt miệng bà ta lại. Cửa phòng khép hờ, hắn ngồi mép giường, lẳng lặng nhìn cô gái đang ngủ say, lòng bình thản.
Hắn vốn định tiến cung từ sớm, lúc ra khỏi phủ xử lý việc nhỏ, xong rồi mới đi.
Diệp Vũ ngủ rất say, hơi thở đều đều, hai má ửng hồng, dưới ánh nến khiến mặt nàng lay động, tiếc là không thể làm tăng thêm chút hồng trên mặt nàng.
Hắn sờ trán nàng, giật mình mãi, lo lắng chuyện xảy ra: trán nàng nóng bỏng, phong hàn tăng thêm.
Hắn gọi hai tiếng, nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Hắn gọi nàng to hơn, vỗ nhẹ hai má nàng, lắc thân thể nàng, cố đánh thức nàng. Sốt cao như vậy, ngủ như vậy nhất định không ổn.
Rốt cuộc hai mắt nàng cũng hé ra, gần tỉnh, lại thấy rất khó chịu, mày cau chặt lại. Thẩm Chiêu đi tìm Trương cô cô, lại đưa cho bà ta một thỏi bạc, bảo bà ta đi mời Từ thái y ở Thái y viện. Đêm khuya như thế, gió lạnh thấu, nhưng thấy tiền, Trương cô cô đội gió lạnh mà đi.
Diệp Vũ cảm thấy mình như đang ở trong đám cháy, toàn thân nóng bỏng, lòng bàn tay bàn chân, trong ngoài cơ thể đều là lửa, lửa cháy sạch, cháy sạch khiến miệng lười nàng khô, xương cốt đau nhức, khát làn nước mát, muốn băng tuyết bao trùm… Trước mắt như có một người, nàng cô trợn to mắt lên nhưng vẫn không thấy rõ khuôn mặt đó… Nóng quá, nàng cố sức đá văng chăn bông ra, lắc lắc, giãy dụa, chăn bông vẫn ở trên người…
Hắn thấy nàng khó chịu như vậy, bị đau ốm tra tấn, đau xót nắm tay nàng, hận không thể chịu đau đớn thay cho nàng được.
VẬt man mát lành lạnh là gì thế? Diệp Vũ cầm lại tay hắn, đặt trên má, ôm, cọ….Thật thoải mái quá, thất mát quá, nàng muốn mát mẻ nhiều hơn…
Thẩm Chiêu biết nàng bị bệnh thần trí không rõ mới làm vậy, lại vui vẻ chịu đựng. Chỉ cần nàng dễ chịu chút, hắn nguyện làm bất cứ cái gì.
Một lúc sau, hắn rút tay về, định đổi tay khác nhưng cứ bị nàng nắm chặt lâý không buông, giọng thì thào, “Đừng đi….đừng đi”
“Ta không đi” Hắn đáp đầy chân thành tình cảm.
“Đừng có đi…” Nàng lại thì thào.
“Ta không đi” Hắn lại lặp lại.
Trong lòng Thẩm Chiêu tràn ngập tình cảm, nhìn nàng một lúc lâu, rồi ôm lấy nàng vào trong lòng, dùng chăn bông cuốn chặt lấy người nàng.
Trong sương mù, Diệp Vũ chỉ cảm thấy mình như dựa vào một vách tường mát lạnh mềm mại, thật thoải mái quá, thật thích quá, cơn nóng trên người cũng hơi giảm đi chút…. nàng hừ mấy tiếng, tìm một tư thế thoải mái, mơ màng ngủ say.
Chỉ có thời khắc như vậy, chỉ có lúc nàng bị bệnh tra tấn, hắn mới có thể được ôm giai nhân trong lòng, mới có thể được gần gũi với nàng. Chẳng may có ai nhìn thấy, mà bị tội, rồi bị đày xuống Địa phủ, hắn cũng không hối tiếc, không buông tay.
“Vũ Nhi, rất lâu trước đây, cô ở sông TẦn Hoài mượn rượu hôn ta, khi đó bóng hình xinh đẹp của cô đã ở mãi trong lòng ta, cũng chẳng cách nào hất đi được” Giọng Thẩm Chiêu trầm thấp, đầy thâm tình, “Nói không rõ, nói không rõ, cuối cùng ta vẫn nhớ tới từng cái nhăn mày của cô, nhớ tới cô đã từng nói tất cả, nhớ tới cô và ta cùng ở một chỗ với nhau có nhiều điểm chung…”
“Lần đó, ngươi bị đông cứng trong hầm băng của phủ Thuỵ Vương, ta mang cô di biệt quán, cô và ta cùng ở trong làn nước ấm…. Tuy ta nhìn thấy hết người cô, nhưng mà ta cũng chẳng có chút ý nghĩ nào mạo phạm cô” Tiếng hắn càng ngày càng trầm hơn, trầm thấp tới tận xương tuỷ, “Bởi vì, ta không muốn lợi dụng cô lúc gặp khó kắhn, cũng không nguyện danh bất chính, ngôn không thuận”
“Sau đó cô lại là Nhị phu nhân của ta, cô cũng biết ta vui vẻ, kích động tới mức nào không? NHưng mà ý trời trêu ngươi, trời xanh cố ý trêu đùa ta, ta không thể danh chính ngôn thuận chạm vào cô, không thể để lộ chút tư tình nào với cô. Bởi vì cô là con mồi bệ hạ nhìn trúng, ta thân là thần tử, không thể nhúng chàm, càng không thể có tâm tư khác mơ ước”
“Vũ Nhi, cô có hiểu thấu nỗi khổ và tâm ý của ta không?” Giọng hắn hàm chưa sự bi thương vô tận.
Chỉ có tại một đêm bình thản ở đây, Thẩm Chiêu mới có thể biểu lộ cõi lòng, nói liên miên cằn nhằn tâm sự mình. Một cảnh này đều được Sở Minh Phong thấy hết.
Từ lúc Diệp Vũ nắm chặt lấy tay Thẩm Chiêu không buông, tới tận bây giờ hắn thấy hết, cũng nghe được hết.
Tay phải nắm rất chặt, đôi mắt lạnh khốc của hắn bắn ra lọt qua khe cửa dừng trên người đôi nam nữ đang ôm nhau kia, trong lòng hình như có ớt xát vào, lại như có băng tuyết bao trùm, nóng lạnh thay nhau, khiến mờ cả tâm trí.
Sớm biết Thẩm Chiêu che giấu tâm tư với Vũ Nhi, không ngờ lại khắc cốt ghi xương như thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.