Sở Minh Phong và sở Minh Hiên đứng ở đình uyển, Thẩm Chiêu ở trong phòng cùng nàng.
“Thầy thuốc sẽ tới nhanh thôi” Hắn sờ trán nàng, “chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn mà đã bệnh thành như vậy. Người Thiên Thanh đã tra tấn nàng thế nào vậy?”
“Không sao, tất cả đã qua rồi” Nàng không muốn nói, Nhị đương gia điên cuồng quất lên trên thân thể nàng như bị huỷ rồi, đã để lại vết sẹo, khiến cho người ta thấy sợ hãi những vết sẹo, Nàng hỏi, “Bệ hạ sao lạ đến đây vậy?”
“Bệ hạ lo cho nàng, đến từ hôm qua” Hắn nói ôn nhu, “Nếu sức khoẻ nàng không ngại, ngày mai hồi kinh”
Nàng gật gật đầu, cảm thấy mệt chết đi được, chỉ thầm nghĩ muốn nhắm mắt ngủ say. Hắn đem tay nàng đặt trong chăn, “Nàng ngủ một lát, thầy thuốc tới, ta sẽ gọi nàng”
Ống tay áo hơi lật ra, hiện lên vết máu lớn, Thẩm Chiêu sợ quá, vén ống tay áo lên, đôi mắt kinh ngạc mở to, “Họ quất nàng ư?”
Diệp Vũ rụt tay về, lại không rụt được, chỉ đành nói ra tình hình thực tế, Hắn lại xem cánh tay kia của nàng, cũng có vết máu y thế, cũng kinh hãi như thế, bất giác, tức giận dâng trào lên tận óc. Nàng chưa từng thấy bộ dạng hắn giận như thế bao giờ, chẳng còn lạnh nhạt bình tĩnh như thường nữa. Hắn sửa chăn ổn rồi, rời khỏi phòng.
Sở Minh Phong, Sở Minh Hiên cùng đồng loạt xoay người, bốn mắt đều cùng nhìn hắn, ánh mắt giống nhau – muốn biết thân thể Diệp Vũ ra sao.
“Bệ hạ, Vương gia, Nhị đương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297342/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.