Diệp Vũ không dám quay đầu chỉ mải chạy, tim đập mạnh. Ngay sau đó, các nàng đã bị hai trọng phạm bắt được, tóm lại. Hai trọng phạm sát khí đằng đằng, ánh sáng ngân đao lóe lên máu tươi đầm đìa khiến người ta sợ hãi.
“Tráng sĩ, thả chúng ta ra đi…Van xin các ngài, đừng mà…”A Tử kinh sợ cầu xin tha, “Các ngài muốn gì, ta đều có thể cho các ngài…”
“Chúng ta cái gì cũng không cần, chỉ cần mạng các ngươi” Một trong những tên tội phạm quát.
“Lúc giết người là lúc đau nhất, nhìn thấy các ngươi chết dưới đao của ta, đau nhanh nhất” Tên còn lại cười điên cuồng.
Mặc A Tử có cầu xin thế nào, chúng vẫn giơ đại đao lên, cười cuồng vọng. A Tử bị dọa khóc to, kinh hãi run rẩy. Sống chết trước mắt, kinh sợ quá độ, Diệp Vũ lại không thấy sợ, đột nhiên nhắm mắt lại, không hề sợ hãi đón đao phong rơi xuống.
Nếu lần này nàng kết thúc ở dị thế, như vậy, nàng có thể được trở lại thế kỷ hai mươi mốt không đây? Nàng có cảm giác ánh đao chợt lóe lên, đao phong lại không rớt trên người, cũng không thấy đau, sao lại thế chứ?
Mở mắt ra, nàng thấy một trường kiếm đặt trên cổ hai tên tội phạm, ánh sáng lấp lóe. Sau lưng chúng có một nam tử cầm i thanh trường kiếm trong tay, tư thế tiêu sái, khí độ kinh người.
Gió lạnh thổi cho áo và tóc hắn tung bay, trong thanh dật ẩn chứa sát khí lẫm liệt. Tấn vương, Sở Minh Hiên.
“Thả các nàng ấy ra!” Giọng hắn mạnh mẽ, “Bổn vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297336/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.