“Ta tìm uyên ương khấu” Trong lúc bối rối, nàng cũng chỉ có thể bịa chuyện vậy.
“Uyên ương khấu?” Hắn cau mày lại, nửa tin nửa ngờ, “Uyên ương khấu của ngươi rớt trong này khi nào?”
“Ta nghe mẫu thân nói, ở nông thôn có một phong tục, nếu tân nương trong đêm động phòng hoa chúc tìm được uyên ương khấu có thể…” Diệp Vũ xấu hổ quẫn bách, “Có thể cùng phu quân sánh bước bên nhau, ân ái trọn đời”
“Trẫm chưa từng nghe nói qua ở nơi nào có phong tục thế” Sắcmặt Sở Minh Phong hơi hòa hoãn chút, rồi đột nhiên ôm nàng vào lòng, “Nàng muốn cùng trẫm sánh bước bên nhau, ân ái trọn đời sao?”
Nàng không nói, bộ dạng thẹn thùng phục tùng-hắn tin thì tốt, nếu không thì nguy to. Hắn ôm lấy nàng trở lại long tháp, nửa đè nặng nàng, ngón tay khẽ vuốt ve trán nàng, thì thào, “Vũ Nhi…” Nàng mỉm cười, “Canh giờ lâm triều sắp tới rồi, vẫn nên ngủ đi” Mí mắt hắn khẽ nhắm, khóe môi khẽ nhếch lên thỏa mãn, mỉm cười sung sướng.
***
Diệp Vũ ngủ quên, cùng dùng bữa sáng với Sở Minh Phong xong mới ra cung. Trở lại biệt quán, không ai hỏi chuyện đêm qua, chỉ có A Tử thì lo lắng cho an nguy của nàng, hỏi này nọ. Nàng hỏi A Tử, đại nhân có tới không, A Tử bảo không thấy, nhưng tối qua đại nhân có sai người đến nói Nhị phu nhân được Văn quý phi mời ở lại trong cung, hôm nay mới về.
Thẩm Chiêu đoán được tất cả, cũng đoán chuẩn tối qua nàng ở trong cung gặp chuyện gì, cũng không có lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297327/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.