Diệp Vũ cảm giác được biểu hiện giằng co của hai nam tử này, thật sự nếu không tỉnh lại, chẳng biết sẽ có hậu quả gì nữa. Vì thế nàng mơ hồ mở mắt ra, thấy hai người đang nổi nóng, bốn mắt nhìn nhau chẳng cam lòng yếu thế.
Tấn vương trước mắt quyết tuyệt, mặt lạnh như sắt, còn Thẩm Chiêu thì mắt lạnh thấu xương, khó gặp được. Thẩm Chiêu phát hiện ra nàng tỉnh lại. cố ý kêu lên tha thiết, “Vũ Nhi”
Sở Minh Hiên nói vui mừng,. “Vũ Nhi, không khoẻ chỗ nào, nói cho bổn vương biết”
Nàng cau mày giãy dụa, hắn không buông tay, mắt tràn đầy thâm tình, “Vũ Nhi, bổn vương sẽ tìm mọi cách, tìm một nơi thế ngoại đào nguyên thanh tĩnh, chỉ có hai chúng ta, cùng cầm tay nhau, sống trọn đời”
“Vương gia quá yêu, ta vô phúc tiêu thụ, vẫn xin vương gia buông tay cho” Nàng cất giọng yếu ớt, thần sắc kiên quyết.
“Bổn vương có thể cho nàng vinh hoa phú quý, Thẩm Chiêu có tài cán làm gì cho nàng chứ? Có thể cho nàng cái gì? Vì sao nàng vẫn cứ đi theo hắn chứ?” Mắt hắn bốc lửa giận, lại thương tâm và buồn phiền.
“Cái gì cũng đã nói hết rồi, Vương gia cũng đã rõ cả, hay không rõ cũng xong, ta sớm đã là vợ kẻ khác, cũng chẳng cách nào đổi được!” Diệp Vũ phụng phịu, giọng nặng nhọc, “Mời Vương gia buông tay cho!”
Sở Minh Hiên nhìn nàng chằm chằm, mắt như băng hoả đan xen, đầy cô tuyệt, tựa như một con thú nhỏ bị thương nặng giữa cánh đồng hoang vu vậy.
Thẩm Chiêu cởi áo choàng khoác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297323/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.