Nhưng cánh cửa kia vẫn mãi không mở ra. Nước mắt hoà lẫn nước mưa, hỗn loạn, mờ mịt.
TRên người không chỗ nào khô, không chỗ nào thấy ấm áp, chỉ có trái tim càng ngày càng toả ra lạnh lẽo, khiến nàng run rẩy không ngừng.
A Tửcũng bị ướt mưa, khuyên bảo nàng mãi mà không được. Ước chừng qua nửanén hương, Diệp Vũ không chống đỡ nổi ngã xuống, A Tử và Dư quản gia mới đỡ nàng lên kiệu về biệt quán.
Chân nàng bị thương vừa khỏichút, hôm nay dầm mưa lâu vậy, đổ bệnh. A Tử mời thầy thuốc đến, sắcthuốc cho nàng uống, trông nàng.
Diệp Vũ nằm trên giường, khôngrõ đang ở đâu, chỉ cảm thấy thật không thoải mái, nước mưa lạnh băng như xối xả trên đầu, trên người, chân tay lạnh, trái tim lạnh… ăn nói khépnép cầu xin hắn tha thứ, hắn không thèm để ý thăm hỏi, nhẫn tâm để nàngbị dầm mưa lâu như thế…
Thẩm Chiêu, ngươi thật nhẫn tâm nham hiểm! Ngươi thật tuyệt tình làm sao!
Tay chân lạnh như băng, làm cách nào cũng không thấy ấm áp, nàng đau lòng,oán hận, rất đau đầu, ngực rầu rĩ, giống như bị một tảng đá đè nặng, thở không nổi…. Mưa vẫn rơi, tiếng mưa rơi cứ vang lên bên tai không ngừng… Nàng hình như thấy một chút bóng đen, hình như ló mặt ra, một luồng ấmáp ập tới, áp sát nàng, bao bọc lấy nàng, xua tan đi chút lạnh băng…
Chậm rãi mở mắt ra, khuôn mặt trước mắt này dần hiện rõ, tuấn lãng cứng cáp, mày kiếm như đao phong, đôi mắt thâm trầm như biển cả.
Sở Minh Phong!
Nàng kinh hãi, đây không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297320/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.