Lâm Trí Viễn địnhgiải thích, Sở Minh Hiên đã mạnh tay ôm lấy nàng, giọng lạnh băng hỏi,“Vì sao Vũ nhi cả đêm không về phủ vậy/”
“Vương gia nên tự hỏiDiệp cô nương thì hơn” Thấy hắn nói mạnh, Lâm Trí Viễn cười bỏ qua, coinhư không thèm để ý, lại tinh tế đá lại vấn đề cho hắn.
“Bổn vương hy vọng sẽ không có lần nữa!” Con ngươi Sở Minh Hiên đen kịt, khắc chế sự tức giận.
“Vậy xin Vương gia chăm sóc cho Diệp cô nương, Lâm mỗ xin cáo từ” Lâm TríViễn thản nhiên cười, thong dong rời đi. Sở Minh Hiên trừng mắt liếc hắn một cái, ôm nàng vào phủ.
Diệp Vũ nằm trên giường nhà mình, vẫnngủ nặng nề. Hắn định hôn nàng, lại ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, càngnghi hoặc nhiều hơn, trong lòng thấy hốt hoảng.
Tối qua hắn bịkích động đi tìm nàng, không thấy nàng, hắn vẫn đợi, vẫn đợi… Sai gã hầu đi hỏi thăm ở lầu Tiêu Tương thì thấy nói là nàng đã sớm trở về phủrồi, hắn nghĩ đi nghĩ lại, cũng nghĩ không ra nàng rốt cuộc đi đâu, càng nghĩ càng giận, càng đợi càng giận… Hắn cũng không tin, nàng một đêmkhông về phủ, hắn cố phải đợi nàng bằng được!
Đợi cả đêm, rốtcuộc cũng đợi được! Điều khiến hắn thấy nổi trận lôi dình là, dĩ nhiênlại là gã nhạc công đã từng cùng nàng nhảy một điệu múa ôm nàng trở về!
Chẳng lẽ tối qua nàng uống rượu cùng gã nhạc công kia ư? Nghĩ đến đây lửagiận trong người càng bốc cao, cúi xuống hôn, cuốn chặt lấy môi nàng.
Loại hương thơm và sự mềm mại này chỉ thuộc về nàng, đã kích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297308/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.