Sở Minh Hiên vẫn đành để cho Diệp Vũ qua một đêm ở biệt quán. Một đêm này, Thẩm Chiêu ngủ lại biệt quán, nhưng chưa từng tới nhìn qua nàng một lần, có lẽ là vì tịhiềm đi.
Sáng sớm hôm sau, nàng hỏi thị nữ thị nữ nói hắn đã vàotriều sớm. Nàng cảm thấy hôm nay đỡ hơn nhiều, thể lực cũng khôi phụcđược một nửa, tới chiều tà có thể trở về lầu Tiêu Tương được rồi. Vừa ăn sáng xong, Tấn vương đã tới.
“Vương gia sao tới sớm thế?” Nàng cười hỏi.
“Bổn vương tới đón nàng” Hắn cười mắt lấp lánh như nắng.
“Đã nói qua với Thẩm đại nhân rồi sao?” Nàng kinh ngạc.
“Bổn vương luôn làm trước nói sau, không cần để ý đến ngài ấy” Hắn mạnh mẽ cầm lấy quần áo nàng, muốn hầu nàng mặc quần áo.
“Vẫn cứ để thị nữ tới đây đi, xin Vương gia giữ ý cho”
Sở Minh Hiên lui ra phòng ngoài, thị nữ tới giúp nàng. Chẳng bao lâu hắnvào phòng đem áo choàng quàng lên người nàng, còn đội mũ trùm đầu chonàng, sau đó chẳng nói lời nào ôm lấy nàng.
Diệp Vũ cả kinh nói, “Vương gia làm gì vậy? Để ta xuống”. Hắn nói nghiêm trang, “Bổn vương ôm nàng về phủ”
Nàng không ngờ một kẻ phong lưu tiêu sái như Vương gia vẫn là một một chủnhân bá đạo. Dưới con mắt của kẻ hầu, nàng bị hắn ôm ra biệt quán, lênxe ngựa, nàng xấu hổ má nóng lên.
Xe ngựa đi trước, hắn vẫn ômlấy nàng, cố tình không buông. Nàng ôm lấy cổ hắn, nhìn cái cằm kiênnghị của hắn, mũi thẳng, hạ giọng bảo, “Hôm nay ta gần như khoẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-doc-sung/1297286/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.