Chương trước
Chương sau
 

Long Tử Viễn vừa nghe thấy lời này, lập tức đứng phắt dậy, muốn lao xuống dưới giết quách Thượng Quan Tố cho hả giận.

Thần Dạ Minh ở bên cạnh vội túm chặt Long Tử Viễn, nói:

- Viễn, ngươi muốn làm gì?

- Bổn vương muốn làm gì ngươi còn không nhìn rõ sao?

Long Tử Viễn tàn nhẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

Lúc này, Thần Dạ Minh mới thu hồi vẻ hài hước trên mặt, nghiêm túc nói:

- Ngươi không phải muốn đi giết Thượng Quan Tố chứ?

- Không thì sao nữa? Chẳng lẽ thật sự làm bổn vương cưới nàng?

Sắc mặt Long Tử Viễn xám xịt lại, hai tròng mắt chứa đầy lửa giận.

- Viễn, đừng nóng nảy, Thượng Quan Tố, ngươi không thể giết.

Thần Dạ Minh cố gắng ngăn lại Long Tử Viễn.

Long Tử Viễn nhìn xe ngựa phủ Tướng Quân bên ngoài cửa sổ, hai mắt toả ra tia lạnh lẽo, sát khí bừng bừng.

- Có gì mà không thể giết? Bổn vương chưa cưới nàng mà đã thành trò cười khắp thành Mạc Dương. Nếu bổn vương cưới xấu nữ này, vậy bổn vương sao còn mặt mũi ngẩng đầu làm người! Hôm nay, bổn vương nhất định phải giết nàng!

Hai mắt Long Tử Viễn nhìn chằm chằm Thần Dạ Minh, ý bảo hắn mau buông tay ra.

- Thần Dạ Minh, buông tay! Còn không buông tay, đừng trách bổn vương không khách khí.



Long Tử Viễn thấy Thần Dạ Minh không có ý buông tay, liền lên tiếng cảnh cáo.

- Viễn, đừng nóng nảy, chúng ta lại bàn bạc kỹ hơn, nhất định sẽ có biện pháp.

Thần Dạ Minh cật lực khuyên bảo, nhưng mà không chờ hắn tiếp tục nói thêm, chỉ nghe "vụt" một tiếng, một tia sáng hiện lên kèm theo tiếng gió rít làm Thần Dạ Minh hoảng sợ vội buông ra tay.

Chính vào lúc này, cả người Long Tử Viễn đằng đằng sát khí, vọt ra ngoài cửa. Thần Dạ Minh một thân hồng y vội đuổi sát theo sau Long Tử Viễn.

Bên trong Tử Linh Lâu, mọi người đều biết Long Tử Viễn, nên đều là vẻ mặt xem diễn mà nhìn Tấn Vương nổi giận đùng đùng, đi ra ngoài đường lớn.

Mà lúc này, Thượng Quan Tố đáng lẽ nên ở trong xe ngựa phủ Tướng Quân thì lại đang ngồi trong gian phòng cách vách với phòng của Long Tử Viễn, cho nên những lời Long Tử Viễn và Thần Dạ Minh nói, nàng đều nghe rõ không sót một chữ.

Một nữ tử toàn thân mặc bạch y, lười biếng dựa lưng vào ghế, mặt như ngọc bích, khí tựa u lan, một đôi mắt trong trẻo như nước hồ xanh trong, môi đỏ hé mở, khẽ nhếch lên nụ cười nhạt.

Nàng đúng là Thượng Quan Tố, đệ nhất xấu nữ mà mọi người đang bàn tán say sưa.

Hai mắt nàng sáng như sao, tràn ngập ý cười nhạt mà nhìn Long Tử Viễn.

- Ha hả, Long Tử Viễn, thì ra ngươi lại coi ta làm hổ thẹn, gấp không chờ nổi muốn giết đệ nhất "xấu nữ" ta này! Rất tốt, Thượng Quan Tố ta hôm nay phải bồi ngươi chơi đã mới được.

Thượng Quan Tố mỉm cười, hai mắt trong trẻo tạo thành hình trăng lưỡi liềm làm cả người càng thêm mỹ lệ, câu hồn đoạt phách. Chỉ là đáy mắt lại ẩn chứa một tia khí lạnh, ám chỉ người nào đó sắp gặp xui xẻo......

Khi Long Tử Viễn nổi giận đùng đùng ngăn lại xe ngựa phủ Tướng Quân, Tiểu Mã lập tức hí lên:

"Hí......"

Phu xe vội ghìm lại dây cương, khi nhìn rõ là cô gia nhà mình, lập tức cung kính nói:

- Tấn Vương đây là gấp không chờ nổi muốn gặp mặt tiểu thư nhà chúng ta sao?

Phu xe nói làm Long Tử Viễn tức giận suýt chút nữa nội thương, vừa định quát thì lại bị Thần Dạ Minh đuổi theo sát đoạt lời, nói:

- Vị mã phu này nói đúng, Tấn Vương gấp không chờ nổi muốn gặp vương phi của mình. Hơn nữa cũng sắp thành hôn, hắn rất hồi hộp, lại nghe nói vương phi trên đường gặp sơn tặc, cho nên cố ý đến hỏi thăm vương phi, không biết người có bình yên hay không?



- Đa tạ Tấn Vương quan tâm, tiểu thư của chúng ta hết thảy đều bình thường.

Phu xe biết được Tấn Vương là quan tâm tiểu thư nhà mình, cho nên càng thêm cung kính.

Long Tử Viễn nhận thấy ám chỉ của Thần Dạ Minh, lúc này mới bình tĩnh lại, phát hiện chính mình hôm nay cư xử quá lỗ mãng, cho nên thu hồi lại vẻ mặt, nói:

- Bình yên là tốt, bổn vương rốt cuộc cũng có thể buông bỏ tảng đá trong lòng.

Lúc này, gió thổi tới, màn xe bay phất phới, bị gió lạnh thổi bay lên nhưng bên trong xe ngựa lại không có một bóng người.

Sắc mặt Long Tử Viễn trầm xuống, hai mắt sắc bén như kiếm dừng ở trên người phu xe, trầm giọng nói:

- Ngươi không phải nói, Thượng Quan tiểu thư bình yên sao? Vì sao trong xe ngựa trống trơn, Thượng Quan tiểu thư đâu rồi?

- Này?

Phu xe vẻ mặt khó xử, không biết trả lời Long Tử Viễn như thế nào.

Đúng lúc này, một giọng nữ trong trẻo truyền đến làm mọi người kinh sợ nổi hết cả da gà.

- Viễn ca ca...

Ngay sau đó, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử thân mặc bạch y, trên mặt che lụa mỏng, ngượng ngùng xoắn xít, dáng vẻ kệch cỡm đi về phía Long Tử Viễn.

Dáng người nhưng thật ra thướt tha, chỉ tiếc là bị dáng vẻ kệch cỡm giả bộ của nàng phá hỏng tất cả. Trên mặt che lụa mỏng, gió khẽ thổi qua khăn che mặt, làm lộ ra hàm dưới khủng bố cực kỳ.

Làm người nhìn mắc ói! Khiến người không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, thầm kêu: Mẹ ơi, này cũng quá xấu xí...

Mọi người lập tức chắc chắn người nữ tử bạch y này đúng là đệ nhất xấu nữ, Thượng Quan Tố.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.