Chương trước
Chương sau
Bởi vì Liễu thị mới vừa rồi khoe khoang nên cách chậu than tương đối gần, cho nên mọi người không kịp cứu nàng.

Cả người Liễu thị lập tức ngã quăng về phía chậu than. Liễu thị theo phản xạ duỗi tay chống đỡ, lập tức một đôi tay trực tiếp vói vào chậu than.

- A!

Thanh âm kêu thảm thiếu của Liễu thị vang lên, ngay sau đó cả người ngã vào chậu than, sợ tới mức vẻ mặt ả đều biến dạng, mặt cũng cũng trực tiếp ngã vào phía chậu than.

Thượng Quan Hạo phản ứng lại thì lập tức vọt tới bên chậu than, nhanh chóng túm lấy Liễu thị từ phía sau mới may mắn bảo vệ được gương mặt của Liễu thị, không đến mức bị huỷ dung.

Nhưng mà quần áo Liễu thị đã bị cháy, Liễu thị kêu thảm thiết, lăn lộn trên mặt đất, lăn một mạch xuống bậc thang, lăn lên mảng tuyết trước cổng lớn.

Lửa nóng gặp băng tuyết, lúc này mới dập tắt lửa trên người Liễu thị. Chỉ nghe "xèo xèo" vài tiếng, một làn khói nhẹ bốc lên, một cảnh này làm người xem kinh sợ hãi hùng.

Mà đôi tay của Liễu thị bởi vì trực tiếp vói vào chậu than cháy nỏ, cho nên bị bỏng không nhẹ.

Liễu thị vùi tay bị lửa làm bỏng vào trong đống tuyết. Băng tuyết lạnh lẽo mới làm đau đớn trên tay ả giảm bớt một chút.

Ngay sau đó, hồi phục lại tinh thần, Liễu thị lập tức nhìn về phía Thượng Quan Hạo khóc lớn:

- Lão gia, người phải làm chủ thay thiếp thân!

- Làm chủ? Làm chủ cái gì?

Thượng Quan Hạo không nhìn thấy động tác nhỏ của Thượng Quan Tố. Tuy đau lòng, nhưng là biết băng tuyết có lợi cho vết bỏng, cho nên vẫn nhẫn nại, trầm mặt nói.

- Lão gia, mới vừa rồi... mới vừa rồi là Đại tiểu thư cố ý ngáng chân thiếp thân. Nàng muốn thiêu chết thiếp thân... hu hu hu... lão gia... người nhất định phải làm chủ cho thiếp thân nha... Mới vừa nãy... thiếp thân suýt chút nữa đã mất mạng trong biển lửa...



Trên tay đau đớn cùng với nguy hiểm vừa nãy làm Liễu thị chắc chắn, nhất định là Thượng Quan Tố ám toán ả.

- Phụ thân, nữ nhi có thể làm chứng. Nữ nhi tận mắt nhìn thấy đại tỷ tính kế mẫu thân, muốn thiêu chết mẫu thân.

Vừa nói Thượng Quan Ngọc âm thầm liếc mắt ra hiệu với đám nha hoàn ma ma.

Một đám nha hoàn ma ma đứng ở một bên, tuy không có nhìn thấy rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, nhưng các nàng biết hiện tại phủ Tướng Quân là Liễu di nương làm chủ. Nhị tiểu thư thủ đoạn ác độc, nếu các nàng không thuận theo lời nhị tiểu thư, đến lúc đó chắc chắn sẽ không có trái ngọt mà ăn.

Cho nên một đám nha hoàn ma ma đều quỳ trên mặt đất làm chứng cho Liễu thị và Thượng Quan Ngọc.

Tuy đứng ở một bên trầm mặc không lên tiếng, bàng quan xem diễn, nhưng lúc này Thượng Quan Nguyệt lại tiến lên nói:

- Phụ thân, Nguyệt Nhi cũng có thể làm chứng. Nguyệt Nhi mới vừa rồi tận mắt nhìn thấy đại tỷ dùng chân ngáng Liễu di nương, muốn thiêu chết Liễu di nương.

Đứng ở đối diện chậu than, ánh lửa chiếu rọi trong ánh mắt Thượng Quan Tố, nàng vẻ mặt khiếp sợ, dường như không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng là đáy mắt lại ẩn giấu một tia sát khí.

Mẹ con Liễu thị chính mình tìm chết, hiện tại lại thêm một cái Thượng Quan Nguyệt.

Tuy rằng mới vừa rồi đúng là nàng cho Liễu thị một cái giáo huấn khắc cốt ghi tâm. Nàng cho rằng Thượng Quan Nguyệt là người thông minh, sẽ biết đạo lí chừa đường thoát thân.

Ha hả, nhưng thật ra không nghĩ tới, Thượng Quan Nguyệt này lại thiếu kiên nhẫn như thế.

Thượng Quan Tố không khỏi nhìn Thượng Quan Nguyệt vài lần.

Bằng chứng phụ phải không? Rất tốt!

Đáy mắt Thượng Quan Tố hiện lên vẻ lạnh lẽo. Nhưng nhìn thấy một thân ảnh mặc huyền y cách đó không xa, nàng lập tức cao giọng kêu lên:



- Phu quân... phu quân...

Thanh âm vang vọng, Long Tử Viễn tự nhiên nghe thấy tiếng kêu hưng phấn của Thượng Quan Tố, cả mặt đen lại, quanh thân chợt lạnh lẽo.

Long Tử Viễn nghĩ đến xấu nữ này mới vừa nãy ở ngay trước mặt bao nhiêu người mà tụt quần hắn. Vốn dĩ hắn không nên đi vào phủ Tướng Quân, nhưng hổ phù điều khiển cấm quân mà mẫu hậu giao cho hắn lại khống thấy.

Mới vừa rồi đi ra từ Tử Linh Lâu, hổ phù rõ ràng vẫn còn. Cho nên chỉ có một khả năng duy nhất, chính là bị xấu nữ này trộm mấy hổ phù.

Một người thì hưng phấn, một người lại quanh thân đầy sát khí!

Thượng Quan Tố làm lơ Long Tử Viễn tức giận, vẫn hưng phấn kêu la như cũ:

- Phu quân, Tố Tố một giây không thấy phu quân liền tưởng niệm vô cùng. Phu quân có phải cũng giống Tố Tố, cũng rất nhớ Tố Tố có phải không?

- Phu quân... Tố Tố mới vừa rồi ở trên xe ngựa còn nằm mơ, mơ thấy hôm nay liền thành hôn cùng phu quân đó? Còn có, chúng ta sinh thật nhiều Tiểu Viễn Viễn cùng Tiểu Tố Tố nha...

Thượng Quan Tố không biết xấu hổ nói.

Thượng Quan Ngọc vốn muốn mở miệng chửi rủa, nhưng ả nhìn theo hướng Thượng Quan Tố chạy đi, quả nhiên thấy được Long Tử Viễn một thân huyền y bước tới.

Mặt ngọc mày ngài, thân mình sáng quắc, làm Thượng Quan Ngọc xem ngây ngốc, nai con trong lòng nhảy thình thịch không thôi.

Thượng Quan Tố nhanh chóng vòng qua chậu than, hưng phấn chạy về phía Long Tử Viễn. Ngay lúc Thượng Quan Tố muốn chạy xuống bậc thang, Thượng Quan Hạo nhanh lẹ túm chặt Thượng Quan Tố lại.

Thượng Quan Tố nói đã không biết xấu hổ như vậy rồi, Thượng Quan Hạo chỉ sợ nàng làm ra chuyện khác người nên lập tức ngăn nàng lại.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.