Đột nhiên sắc mặt Thượng Quan Nguyệt trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy, bàn tay ôm đầu thống khổ kêu lên thảm thiết:
- A... đau... mẫu thân... Nguyệt Nhi đau đầu quá...
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Thượng Quan Nguyệt biến đổi xanh rồi trắng luân phiên, cả người như mắc bệnh điên không ngừng run rẩy... Thật là doạ người...
Nói rồi Diệp Mẫn liền bước lên muốn ôm lấy Thượng Quan Nguyệt.
Trong lòng bà ta khó hiểu cực kỳ, vừa nãy Nguyệt Nhi không phải vẫn còn rất tốt sao, bây giờ tự nhiên lại kêu thảm thiết như vậy? Hơn nữa còn lăn lộn run rẩy trên mặt đất, không biết đã xảy ra chuyện gì rồi?
- A......
Thượng Quan Nguyệt kêu thảm thiết, cả người nàng ta đau đớn như bị rút xương rút máu.
Vì làm cho người mình bớt đau đớn, Thượng Quan Nguyệt cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống đất, dường như muốn đem toàn bộ đau đớn trên cơ thể cũng ném đi ra ngoài.
"Bộp... choang..."
Một tiếng lại một tiếng vang lên nối tiếp, suýt chút nữa ném trúng Diệp Mẫn.
Diệp Mẫn vội lắc mình muốn tiến lên thì đột nhiên cảm giác được toàn thân như có hàng ngàn vạn con kiến đang cắn bà ta. Trên người, trên đùi, trên tay lại giống như có hàng vạn kim châm hung hăng đâm chọc bà ta.
- A... đau...
Diệp Mẫn cũng đau đến mức mồ hôi ứa cả ra, loại đau đớn thấu xương làm bà ta kêu lên thảm thiết.
Lập tức thanh âm trong viện như quỷ khóc sói gào vang lên tận mây xanh. Mẹ con hai người một tiếng lại một tiếng kêu thảm thiết...
Diệp Mẫn và Thượng Quan Nguyệt như nổi cơn điên tàn nhẫn ném đồ vật trong phòng.
Mới đầu còn có sức lực ném đồ, ngay sau đó đau đớn cực độ khiến bọn họ chỉ muốn chết đi cho thoát...
Nhưng lại thấy Diệp Mẫn cùng Thượng Quan Nguyệt đột nhiên dùng sức véo chính mình, hung hăng tát chính mình. Trên người các nàng bị véo ra không ít vết bầm tím, trên mặt cũng bị đánh đến sưng đỏ.
Lại véo lại vả lại đánh... Chính mình tự làm trên người mình chồng chất một đống vết thương. Cuối cùng đau đớn tột độ khiến các nàng lăn lộn thống khổ trên mặt đất...
Ngoài phòng, mấy đám nha hoàn nghe được tiếng kêu thảm thiết vội tiến vào, nhìn thấy Diệp Mẫn cùng Thượng Quan Nguyệt điên cuồng như vậy thì sợ tới mức không dám tiến lên.
Đám nha hoàn nào có gặp qua tình cảnh khủng bố như này, cho nên một đám đều sợ tới mức ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ?
Đám người chỉ đứng ngẩn ngơ nhìn đôi mẹ con Diệp Mẫn và Thượng Quan Nguyệt, thậm chí quên mất cả chuyện đi bẩm báo cho tướng quân, càng đừng nói là đi mời đại phu.
Hai người trên mặt đất điên cuồng lăn lộn, đám nha hoàn theo bản năng lùi về sau, xa xa mà nhìn hai người không ngừng run rẩy trên mặt đất, chỉ sợ bị kéo vào.
Cho đến khi Thượng Quan Hạo hạ triều hồi phủ tướng quân, biết được tin tức ở Thanh Viên xảy ra chuyện thì vội qua đó.
Vừa mới vào Thanh Viên, Thượng Quan Hạo đã nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết từ trong phòng truyền ra.
Ông ta lập tức bước nhanh đi vào bên trong phòng.
Vừa mới vào phòng ông ta đã nhìn thấy Diệp Mẫn và Thượng Quan Nguyệt đang lăn lộn trên mặt đất, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu thản thiết...
Trong phòng cực kỳ lộn xộn, hai người trên mặt đất quần áo rách nát, hơn nữa trên người chi chít vết máu loang lổ...
Đám nha hoàn đứng một bên không ngừng phát run, Thượng Quan Hạo nhìn đám người không biết làm gì này, giận dữ hét:
- Ai nói cho ta biết chuyện này là như thế nào?
Bọn nha hoàn nhìn thấy Thượng Quan Hạo đi vào thì thân mình run rẩy, ngay cả răng cũng rẩy rẩy đánh vào nhau, nhìn ông ta rồi đáp:
- Tướng quân, bọn nô tỳ không biết đã xảy ra chuyện gì. Tam tiểu thư và Diệp di nương đang ngồi trong phòng trò chuyện, đột nhiên liền kêu thảm thiết lên. Bọn nô tỳ chạy tới đã thấy trong phòng hỗn loạn một mảnh, tam tiểu thư cùng Diệp di nương lại run rẩy không ngừng... liên tục phát cuồng đập phá...
Thượng Quan Hạo nghe vậy liền mệnh lệnh người đi mời đại phu.
Bên trong Thanh Viên, Diệp Mẫn cùng Thượng Quan Nguyệt lăn lộn vật vã đến khi mặt trời lặn mới đỡ hơn một chút.
Ước chừng một ngày, hai người Diệp Mẫn và Thượng Quan Nguyệt bị tra tấn cực kỳ bi thảm, trên người đều là chi chít vết thương nhìn khủng bố tột độ.
Đôi mẹ con Diệp Mẫn hơi thở thoi thóp nằm ở trên giường, hai mắt vô thần vẻ mặt tái nhợt...
Ngay cả đại phu cũng không biết hai mẹ con họ rốt cuộc bị bệnh gì, tại sao lại đột nhiên phát cuồng như vậy...
......
Tố Viên.
Tố Tố rốt cuộc cũng có thể ở Tố Viên thanh tĩnh được hai ngày.
Một ngày này, Tố Tố lười biếng nằm ở trong phòng nhắm hai mắt thật là thích ý. Đột nhiên quản gia vội vàng chạy tới.
- Đại tiểu thư... đại tiểu thư... thánh chỉ đến!
Thanh âm quản gia mang chút vội vàng.
Tố Tố từ từ mở ra hai mắt, chỉ là đáy mắt lại chứa đầy tức giận, sau đó lạnh lùng hỏi:
- Thánh chỉ? Liên quan gì đến bổn tiểu thư?
- Đây là phủ tướng quân, còn có phụ thân ta ở kia! Huống chi bổn tiểu thư thân thể yếu đuối, bên ngoài trời giá rét không nên tuỳ tiện đi lại! Bổn tiểu thư không đi, ngươi bảo phụ thân ta tự mà đi tiếp chỉ!
Nàng đã không phải là Thượng Quan Tố kia nữa, mà thánh chỉ của Hoàng thượng cũng chẳng liên quan gì đến nàng.
Hơn nữa đối với nàng mà nói, nếu có thể ngồi thì tuyệt đối không nằm, có thể nằm thì tuyệt đối không ngồi, nàng tình nguyện dùng ổ chăn mai táng thanh xuân của mình.
Cho nên Tố Tố thản nhiên nhắm mắt lại...
Đáy mắt quản gia lập loè khinh bỉ cùng khinh miệt, thầm rủa tiểu thư phế vật này không biết xấu hổ.
Hừ, nàng cho rằng quản gia hắn nguyện ý đến đây mời phế vật này hay sao?
Nếu không phải có chuyện gấp, hắn cũng không thèm đặt chân đến Tố Viên này, càng không muốn để ý phế vật xấu nữ này.
Hơn nữa, nếu không phải Lý công công mang theo thánh chỉ của đương kim Hoàng Thượng chỉ điểm muốn phế vật này tự mình tiếp chỉ, thì phủ tướng quân nào muốn nàng đi cho mất mặt.
Quản gia dù muôn vàn không muốn nhưng vẫn cố nhẫn nại nói với Tố Tố:
- Đại tiểu thư, Lý công công từ trong cung tới truyền chỉ nói nhất định phải là đại tiểu thư đi tiếp chỉ!
Hử? Nhất định phải là nàng đi tiếp chỉ?!
Đáy mắt Tố Tố giận tái đi, mẹ nó, trời lạnh như này còn quấy rầy mộng đẹp của nàng, rốt cuộc tên Hoàng đế hỗn trướng này muốn làm cái gì?
Đột nhiên đáy mắt Tố Tố chợt loé qua một tia sáng, thánh chỉ này chẳng lẽ có liên quan đến Tấn vương Long Tử Viễn? Là từ hôn hay là vẫn làm nàng thành hôn với Long Tử Viễn?
Tố Tố khẽ híp híp mắt, Long Tử Viễn tốt nhất là năn nỉ đương kim Hoàng thượng giải trừ hôn ước, bằng không... Long Tử Viễn ngươi chết chắc rồi!
Tố Tố nghĩ thánh chỉ đã có liên quan đến hôn nhân đại sự của mình, nếu Hoàng đế tự mình hạ chỉ, như vậy nàng liền hy sinh một giấc mộng đẹp đến nhìn thử xem.
Ngay sau đó Tố Tố lười biếng đứng dậy, nói:
- Một khi đã như vậy thì được thôi. Quản gia ngươi đi trước đi, bổn tiểu thư đổi y phục sẽ lập tức đến.
Quản gia nghe Tố Tố nói vậy thì nhanh chóng rời đi, giống như sợ hãi Tố Tố như ôn dịch một giây cũng không muốn ở lại nơi này.
Hành động của quản gia rõ ràng thể hiện sự khinh bỉ ghét bỏ với Thượng Quan Tố.
Yên Nhiên đứng một bên nhìn dáng vẻ này của quản gia thì đáy mắt lập loè lạnh lẽo. Bàn tay trong vạt áo chợt động, lập tức có một đồ vật nhanh chóng bay thẳng về phía quản gia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]