Chương trước
Chương sau
Thẩm Lăng ngoan ngoãn làm gối đầu cho Tạ Nguyên Tuần nằm, Tạ Nguyên Tuần từ từ nhắm hai mắt lại nghỉ ngơi, chỉ cần hắn không có ý định đứng dậy thì nàng vẫn phải làm công cụ cho hắn chợp mắt. Có lẽ ánh sáng mặt trời chiếu lên người quá đổi dễ chịu, khiến cho cơn buồn ngủ của Tạ Nguyên Tuần, lây lan sang Thẩm Lăng đang ngồi cũng mơ màng ngủ thiếp đi. Phùng công công đứng bên cạnh thấy Tạ Nguyên Tuần đã thiếp đi, ông để cho hạ nhân lui ra ngoài Trường Nhạc Cung. Sau đó rũ mắt yên lặng thủ ở bên cạnh.
Thẩm Lăng ngủ không được bao lâu thì cảm thấy chân mình đang bị tê cứng mà tỉnh dậy, trên đùi Tạ Nguyên Tuần còn đang nằm, nên nàng chỉ có thể bóp nhẹ vài cái vào đùi cho đỡ nhức mỏi, sau nhìn qua lại thấy Phùng công công đứng bên cạnh.
—— Nếu như Phùng công công không ở đây thì tốt rồi, khi đó nàng có thể để Tạ Nguyên Tuần ngủ trên giường, để hai chân nàng được giải phóng.
—— Đáng tiếc là hắn đang ở đây, nàng một chút cũng không dám, loạn động Tạ Nguyên Tuần ngay trước mặt hắn.
Hiện Phùng công công ở đây, Thẩm Lăng thật sự không dám có lá gan kia, nàng biết trong người Phùng công công có võ nghệ, đã từng có lần ở Thái Cực Điện, nàng tận mắt nhìn thấy chim hót ríu rít đang đậu trên cây, Tạ Nguyên Tuần chỉ nói một câu ồn ào, Phùng công công liền phi thân lên trên cây biến chim sống thành chim chết, lúc ấy mắt Thẩm Lăng như sắp rớt ra ngoài, nàng thực sự đã nhìn thấy một người đang phi thân.
Thật sự là một người đàn ông đang phi thân!
Tạ Nguyên Tuần không tỉnh dậy, Thẩm Lăng cũng không dám gọi hắn, chỉ có thể đợi đến khi hắn tỉnh lại. Hiện tại nàng không thể nhúc nhích hay làm được chuyện gì, nên đem ánh mắt đặt lên mặt hắn, sau khi nhìn tới nhìn lui khuôn mặt Tạ Nguyên Tuần thì nàng cảm thấy bộ dạng của hắn thật đẹp, dáng vẻ lúc ngủ cũng trông như một thiên thần.
Thẩm Lăng nghi hoặc nhìn vào mặt hắn và mỉm cười như một người dì.
Nàng rục rịch vươn tay ra, ở trong không trung vẽ về phác họa đầu tóc Tạ Nguyên Tuần, sau đó sờ lên lại chạm vào không khí. Đương nhiên chỉ sờ được không khí, là không thể làm cho nàng hài lòng, Thẩm Lăng định sờ được thực thể của hắn, dù sao hắn ngủ thiếp đi rồi cũng sẽ không biết.
Thẩm Lăng sờ vào tóc Tạ Nguyên Tuần, chất tóc thật tốt, cảm giác sờ vào rất mềm mượt! Tay nàng lại chạm vào lông mi của hắn, lông mi hắn rất dài, và sau cùng là chạm vào mặt hắn, xúc cảm quá tốt, khiến cho Thẩm Lăng lưu luyến không nỡ rút tay lại, Thẩm Lăng nghĩ, trách không được hắn lại thích véo mặt nàng, thì ra cảm giác sờ vào mặt lại có thể đã đến vậy.
Tạ Nguyên Tuần đột nhiên nghiêng người sang một bên. Ban đầu, đầu của hắn nằm ngửa trên đùi nàng sau lại biến thành đối mặt với ngực nàng, tư thế này......
Biểu cảm của Thẩm Lăng biến ảo khó lường, ánh mắt thâm thúy, nàng lặng lẽ dùng những lời gần như chỉ có mình nàng có thể nghe được nói:
“Bảo bối, con có muốn ăn bánh bao không?”
Tạ Nguyên Tuần mở mắt ra, với đôi mắt trong veo, hắn giơ tay bóp một cái vào ngực nàng.
Thẩm Lăng kinh hãi, "Ôi!”
“Bệ hạ, người tỉnh rồi?” Nàng rụt đầu lại, hắn không có nghe thấy câu vừa rồi nàng nói chứ? Chắc là hắn chỉ mới tỉnh lại thôi, đúng không!
Vẻ mặt Tạ Nguyên Tuần cổ quái nhìn vào nàng, hắn sao lại không biết Thẩm quý nhân của hắn còn có ý nghĩ muốn làm vú em, nhưng hắn cũng không quá ngạc nhiên, dù sao nàng cũng là Thẩm Lăng, không giống những người nhàm chán không thú vị khác, Tạ Nguyên Tuần vẫn có thể tha thứ cho một ít sở thích nhỏ của nàng, dù sao hắn cũng sẽ không để cho nàng thực hiện nó ở trên người người khác, chỉ để cho nàng nghĩ ở trong lòng thôi, thì chút tự do này hắn vẫn sẽ cho nàng.
Tạ Nguyên Tuần lại bóp thêm một cái, “Mềm mại?”
Thẩm Lăng, “......” Nói chuyện thì nói chuyện, vì sao giọng điệu còn mang theo nghi vấn?
—— Nó không mềm, chẳng lẽ hắn nghĩ nó sẽ cứng rắn sao?
Tạ Nguyên Tuần ngồi dậy, dưới cái nhìn chăm chú của Thẩm Lăng bắt đầu động thủ cởi bỏ y phục của nàng, hết lần này tới lần khác, vẻ mặt của hắn vẫn rất bình tĩnh. Một màn này, Thẩm Lăng nhìn thấy, tức tới mức suýt chút nữa ngất đi, rốt cuộc hắn có biết hắn đang làm cái gì không? Mắt thấy chỉ còn lại một món, sắp bị hắn cởi ra, là có thể nhìn thấy cái yếm. Thẩm Lăng bất chấp khiếp sợ, tay chân nàng luống cuống, vội vàng nắm lấy chiếc áo mỏng trên ngực, vừa mở miệng muốn nói chuyện, nàng đã biểu diễn cho hắn một màn ợ hơi, cùng tiếng nấc cụt cũng rất vang dội.
Thẩm Lăng:.......
—— Mặt thật nóng, thật xấu hổ a a a a!
Tạ Nguyên Tuần, “ Buông tay ra.”
Thẩm Lăng nghĩ nàng ngu ngốc mới buông tay ra, nàng cũng không có thói quen trần truồng ~ chạy nhảy ra ngoài để trốn! Chỉ là đối diện với ánh mắt *tựa tiếu phi tiếu của Tạ Nguyên Tuần, Thẩm Lăng cảm thấy kiếp nạn hôm nay nàng trốn không thoát.
(*tựa tiếu phi tiếu: cười như không cười)
Nhưng chưa tới giây phút cuối cùng, Thẩm Lăng tự nhủ với lòng nàng sẽ không bỏ cuộc!
“Bệ hạ, chuyện này không tốt, giữa ban ngày ban mặt, chúng ta còn đang ở bên ngoài, hơn nữa còn có người......” Chết tiệt, chơi cái trò gì mà xấu hổ vậy nè! Nàng xấu hổ đến mức muốn dùng chân đào một cái lỗ để chui xuống đất.
Tạ Nguyên Tuần phất tay để Phùng công công rời đi, bỗng nhiên hắn nghiêng người về phía trước, trán hắn áp vào trán nàng, tay hắn nắm lấy tay nàng đặt trước ngực:
“Không phải nàng nói muốn cho trẫm ăn sao?”
Thẩm Lăng sững sờ, cả người nàng đều sắp không xong rồi.
“Bệ, bệ hạ người không phải đang ngủ sao, chẳng lẽ người,...người nghe thấy hết sao?!” Thẩm Lăng khiếp sợ hỏi.
Tạ Nguyên Tuần nói, “ Trẫm nghe thấy hết.”
Nàng cho rằng hắn không nghe thấy, kết quả......
Ah ah ah ah ah ah xấu hổ quá đi! Nàng nghĩ nàng có thể đi chết được rồi!
Môi Thẩm Lăng phát run, dáng vẻ yếu ớt đáng thương lại bất lực, ánh mắt chột dạ nhìn loạn khắp nơi, sao nàng lại mê muội đến nói ra những lời như vậy? Bây giờ nàng phải giải quyết chuyện này như thế nào? Trong khi nàng còn đang suy nghĩ miên man, thì đột nhiên cảm giác lồng ngực của mình lạnh toát, y phục đều đã bị Tạ Nguyên Tuần lột sạch, Thẩm Lăng cũng không còn gì để nói.
Đầu tiên Tạ Nguyên Tuần thưởng thức chiếc yếm đang mặc trên ngực Thẩm Lăng trước, sau đó hắn tháo chiếc yếm ra, rồi đem nàng đặt trên giường bắt đầu từ từ thưởng thức, trong suốt quá trình còn lại, Thẩm Lăng chỉ luống cuống ôm đầu hắn.
Thật là quá kích thích!
Mỗi đêm Tạ Nguyên Tuần đều triệu Thẩm Lăng đến Thái Cực Điện, nhưng thật ra hắn cũng chưa có hoàn toàn chạm vào nàng, đến bây giờ thân thể của Thẩm Lăng vẫn trong sạch, nhưng từ sau khi Tạ Nguyên Tuần hôn qua ngực Thẩm Lăng, ban đêm lúc bọn họ lại ngủ cùng nhau, hắn sẽ thêm một ít động tác —— đó là hắn sẽ chạm vào ngực nàng.
Trước kia, hắn đơn thuần chỉ ngủ cùng với nàng, nhưng hiện tại có chút màu sắc hơn, có đôi khi Thẩm Lăng mặc quần áo đều cảm thấy ngực của mình càng ngày càng lớn, có thể thấy được Tạ Nguyên Tuần có tác dụng lớn đến mức nào, Thẩm Lăng không hỏi, nàng cũng không có tò mò vì sao Tạ Nguyên Tuần không hoàn toàn chạm vào nàng và biến nàng thành nữ nhân của hắn.
Biết càng nhiều, chết càng nhanh, đạo lý này Thẩm Lăng vẫn hiểu.
......
Trong cung điện, ở một nơi nào đấy trong hoa viên, một vài cung nữ đang cùng nhau đi dạo, nhỏ giọng thì thầm: “Các ngươi đã bao giờ nghe qua Thẩm quý nhân chưa? Từ sau khi nàng tiến cung đến nay vẫn luôn được bệ hạ sủng ái, đều đã trôi qua lâu như vậy rồi, mà bệ hạ còn chưa có ghét bỏ nàng.”
“Hiện tại trong cung ai mà không biết Thẩm quý nhân? Lúc ta đi ăn cơm, có gặp qua người trong cung của Thẩm quý nhân, người ở Ngự Thiện Phòng rất nịnh bợ bọn họ, bọn họ ăn mặc cũng tốt hơn chúng ta nhiều, cuộc sống của những hạ nhân trong Trường Nhạc Cung thật tốt.”
“Nếu như Tĩnh phi nương nương, nàng cũng có thể được sủng ái......”
“Shh! Ngươi muốn chết à? Lại dám đi nói những lời này, chẳng lẽ ngươi đã quên những phi tần trước đó, vì muốn được sủng ái mà chạy đến trước mặt bệ hạ, đã phải nhận lấy hậu quả gì sao? Chính là bị bệ hạ, hạ chỉ ném vào thú viện, làm thức ăn cho súc sinh, đến cuối cùng xương cốt cũng không tìm thấy được. Lẽ nào ngươi muốn nương nương chúng ta, cũng biến thành như vậy sao?”
“Không, ta không dám.”
Mấy người họ lại nói trong chốc lát rồi tản đi, ngay khi các nàng vừa rời đi, Tĩnh phi nương nương mang theo người từ phía sau núi giả đi ra, nàng đều nghe được hết, những lời vừa rồi của các cung nữ đó.
Tĩnh phi là nữ nhi của Dương Tả tướng, ban đầu, khi mới tiến cung, vì muốn giành lấy vinh quang cho gia tộc, nên nàng ôm ý nghĩ muốn được Tạ Nguyên Tuần sủng ái, về sau lại nghe được và nhìn thấy những cảnh giết người như ma, khác nhau của Tạ Nguyên Tuần, phải làm cái gì để tranh sủng, ý nghĩ giành lấy vinh quang gì nàng toàn bộ đều mất hết.
Tĩnh phi lẩm bẩm nói, “Thẩm quý nhân......” Chuyện các cung nữ có thể biết, tất nhiên nàng cũng sẽ biết, hơn nữa chuyện nàng biết so với các nàng còn nhiều hơn.
Nàng tin trong toàn bộ hậu cung không có ai là không biết, mỗi đêm Thẩm quý nhân đều được bệ hạ triệu vào thị tẩm.
Tĩnh phi nhíu mày, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Trường Nhạc Cung đang cách cung điện thật xa, nếu như tất cả mọi người đều không được sủng ái, thì nàng sẽ không cảm thấy gì, nhưng cố tình lại xuất hiện một Thẩm quý nhân không giống với các nàng, trong lòng Tĩnh phi rất không thoải mái, dựa vào cái gì mà Thẩm Lăng lại có thể được bệ hạ sủng ái?
Còn có, tin tức phụ thân truyền vào, yêu cầu nàng qua lại nhiều với Thẩm Lăng để tạo mối quan hệ tốt với nàng, càng khiến cho Tĩnh phi bất mãn hơn đối với Thẩm Lăng.
Thẩm Lăng chỉ là tiểu thư phủ thượng thư, mà nàng là nữ nhi tả tướng, tại sao không phải là Thẩm Lăng tới lấy lòng nịnh bợ nàng?
Chu ma ma bên cạnh Tĩnh phi nói, “Nương nương, lời nói của tả tướng đại nhân cũng là vì muốn tốt cho người, trong cung phân vị của người cao, nhưng lại không được bệ hạ quá sủng ái, đúng lúc Thẩm quý nhân đang được sủng ái, nhưng phân vị lại thấp, người tìm cách lôi kéo nàng về phe ta, thứ nhất, người có thể từ trong miệng nàng, biết được cách nàng đạt được sủng ái như thế nào, và nương nương có thể học hỏi, thứ hai là khi nương nương đến Trường Nhạc Cung, sẽ có cơ hội nhìn thấy bệ hạ nhiều hơn so với các phi tử khác trong cung, nếu như nương nương thường xuyên gặp bệ hạ, thì nói không chừng người sẽ được bệ hạ sủng ái hơn Thẩm quý nhân. Nhưng hiện tại Nương nương, người phải nhịn Thẩm quý nhân một chút, chờ cho Thẩm quý nhân không còn được sủng ái nữa, thì sau này chẳng lẽ nương nương còn không tìm được cơ hội thu thập nàng sao?”
Chu ma ma là người của Dương Tả tướng, bà cũng rất đau lòng cho Tĩnh phi, nhưng vì để Tĩnh phi chiếu theo lời của Dương Tả tướng đi làm, chu ma ma chỉ có thể thuyết phục nàng bằng mọi cách.
Tĩnh phi, “ Vậy thì ta sẽ nghe lời ma ma.” Nhờ có sự phân tích của chu ma ma, Tĩnh phi mới bước xuống bậc thang mà bà đưa cho, nếu không nàng thực sự không bỏ được mặt mũi để đi tìm Thẩm Lăng.
“Nếu sắp đi gặp Thẩm quý nhân, vậy thì những cung nữ vừa rồi cũng không cần phải giữ lại, ma ma ngươi hãy xử lý tốt các nàng, xem như quà gặp mặt ta tặng Thẩm quý nhân, suy cho cùng hành vi của các nàng cũng coi như là tự tiện bàn tán sau lưng Thẩm quý nhân.”
“Nương nương thông tuệ.”
( Thông tuệ: thông minh, sáng suốt)
Khi Tĩnh phi đến Trường Nhạc Cung, Thẩm Lăng còn đang cùng với Lưu Châu khuấy *Phượng Tiên Hoa để chuẩn bị sơn móng tay, vì Thẩm Lăng là một người không được khéo tay, nên phần lớn thời gian, nàng đều chống tay lên đầu ngồi ở một bên, xem Lưu Châu làm móng cho nàng, vốn dĩ Thẩm Lăng định muốn quạt giúp Lưu Châu, nhưng nhìn thấy Lưu Châu có vẻ sợ, Thẩm Lăng đành phải từ bỏ ý định này.
(Phượng Tiên Hoa: còn gọi là cây bóng nước, cây móng tay)
( Theo mình tìm hiểu thì không thấy nó dùng để sơn móng. Mà dùng để làm thuốc thôi. Bạn nào biết thì chỉ cho mình nha. Nếu mình hiểu không đúng thì cho mình xin lỗi.)
Tĩnh phi bị hoảng sợ khi nhìn thấy bố trí trong Trường Nhạc Cung. Những thứ được đặt trong Trường Nhạc Cung vô cùng tinh xảo và tốt hơn nhiều so với cung điện của nàng, sắc mặt Tĩnh phi có chút khó coi. Nàng mới chính là phi! Địa vị của nàng so với Thẩm Lăng mới chỉ là một quý nhân còn cao hơn nhiều.
Thẩm Lăng nhìn thấy có người đến, là một nữ nhân mà nàng không quen biết, liền hỏi, “Ngươi là?”
Tĩnh phi, “......” Thẩm quý nhân này, thật là kiêu ngạo!
Lưu Châu đứng dậy hành lễ, thuận tiện nhắc nhở Thẩm Lăng thân phận người tới, “Nô tỳ xin thỉnh an Tĩnh phi nương nương, nương nương cát tường.”
Thẩm Lăng biết người đến là Tĩnh phi, phân vị cao hơn nàng, nên nàng liền cho Tĩnh phi hành lễ.
Tĩnh phi nhìn Thẩm Lăng, nếu là nữ nhân khác trong cung, nàng có thể giả vờ như nghe không thấy, nhưng Thẩm Lăng lại không giống, nàng ta đang được sủng ái, vì vậy Tĩnh phi đành phải miễn cưỡng mở miệng cho Thẩm Lăng đứng lên, nàng tới đây là muốn cùng với Thẩm Lăng lôi kéo làm quen, chứ không phải tới đây cho nàng ra oai phủ đầu.
Tĩnh phi đang chuẩn bị dùng những cung nữ nói xấu sau lưng Thẩm Lăng đã bị nàng trừng trị làm lý do mở miệng nói chuyện với nàng, thì lại có một nô tỳ tiến vào, nói:
“Nương nương, bệ hạ đang tới, hơn nữa sắc mặt của người nhìn không được tốt.”
Sau khi nghe xong Thẩm Lăng thầm nghĩ, sắc mặt của Tạ Nguyên Tuần có ngày nào mà được tốt đâu? Tâm tình của hắn không phải vẫn luôn không ổn định sao? Thật ra Thẩm Lăng rất bình tĩnh, nhưng Tĩnh phi lại lập tức sợ hãi.
Tĩnh phi nói, " Đột nhiên, ta nhớ tới trong cung, còn có việc cần ta phải xử lý gấp, vậy ta xin phép đi trước.” Nàng vội vàng dẫn theo ma ma và hạ nhân rời đi.
Thẩm Lăng, “???” Tĩnh phi tới tìm nàng không phải vì muốn nhìn thấy Tạ Nguyên Tuần hả? Hiện tại Tạ Nguyên Tuần sắp đến rồi, nàng còn chạy cái gì nữa? Không muốn nhìn thấy hắn sao? Thật là kỳ lạ.
Tĩnh phi hoảng sợ chạy trở về cung, nói với chu ma ma, “Ma ma, chúng ta vẫn từ từ rồi đến sau, ta thấy chuyện của bệ hạ là không thể nóng vội, chúng ta trở về lại bàn bạc kỹ hơn.”
Tâm của Chu ma ma cũng đang rất hoảng sợ, sau khi nghe Tĩnh phi nói xong, bà vội vàng gật đầu, “Được, được, được, không thể nóng vội.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.