Thẩm Lăng giả vờ như không biết đại ca đang nhìn cô. 
- - Nhìn xem, ngươi đã cố gắng hết sức để xem ta đẹp như thế nào chưa? Ngươi có thấy xấu hổ về bản thân mình không? 
Tưởng thị nhíu mày nói, "Lăng Nhi, sao con dọa Hi Nhi." 
Lời này của Tưởng thị tự nhiên thiên hướng Thẩm Hi. 
Thẩm Lăng không biết phải làm sao, căng thẳng nói "Vâng, sau này ta sẽ không như thế." 
Tưởng thị rất hài lòng với sự thông minh của Thẩm Lăng và khen ngợi: "Hài tử ngoan." 
Khóe miệng Thẩm Lăng nhếch lên, hai má ửng hồng, cúi đầu xuống: "Mẫu thân, ta rất vui khi trong lòng người ta lại tốt như vậy." 
- - nàng có hơi xấu hổ nhưng không nghĩ lại vô tình đúng lúc vậy? 
Nhìn thấy mối quan hệ giữa Thẩm Lăng và Tưởng thị khi ở chung, Thẩm Hi thấy trong lòng không được thoải mái. 
Trước kia, mẫu thân chỉ có nàng là nữ nhi, cho nên Thẩm Hi cảm thấy có cái gì tốt phải quý trọng, nhưng hiện tại nàng không phải người nhà Thẩm gia và nữ nhi của mẫu thân là người khác. Vì vậy bây giờ trong lòng Thẩm Hi có cảm giác khủng hoảng. 
Thẩm Hi cười nói, "Mẫu thân thật bất công, sao người chỉ khen tỷ tỷ lại không khen ta, không muốn, người cũng phải khen ta, nếu không ta sẽ nói với phụ thân và ca ca rằng người khi dễ ta." 
Tưởng thị giơ tay lên ở giữa không trung, gõ nhẹ một cái vào cái trán Thẩm Hi: " Nha đầu này, thật là nghịch ngợm, ta thương con còn không kịp, có khi nào ta khi dễ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-dien-tinh-hoang-hau/207879/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.