" Hoành thượng, ngài không sao chứ?"
Vũ Tình lo lắng đến toát cả mồi hôi. Cảm nhận được hơi thở mỗi lúc một nặng nề của Dạ Quân nàng liền biết bản thân đã hỏi thừa.
Nàng trực khóc, không biết làm như thế nào để cứu vãn tình thế này.
Dạ Quân cũng không vì thế mà trách cứ nàng Hắn một tay cầm kiếm, một tay ôm Vũ Tình.
" Nàng đứng ở đây. Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng ""
Chẳng biết Vũ Tình khóc lúc nào, nước mắt thi nhau chảy xuống làm ướt một mảng áo trước ngực Dạ Quân. Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
" Không! Ngài đang bị thương rất nặng mà, sao có thể bảo vệ ta được chứ?"
" Chi bằng, ta ở đây ngăn chặn bọn người kia. Còn ngài thì nhân cơ hội chạy đi, ngài là hoàng đế. Ngài không thể chết như thế được!"
Dạ Quân ngạc nhiên, một người nhát gan như Vũ Tình mà có can đảm nói ra mấy câu đó? Có thể nhìn thấy nàng hiện tại rất sợ hãi. Nhưng hắn để ý, đâu đó trong mắt nàng lại ánh lên một tia kiên cường. Giống như là có chết cũng không sợ, muốn bảo vệ hắn vậy.
Lần đầu tiên có người can tâm tình nguyện mà hi sinh vì hắn.
Dạ Quân không còn cách nào khác, đành khuyên nhủ:
" Ngốc, nàng có biết là nàng ở đây thì chỉ một chút nữa thôi đến mạng cũng không còn không? Ta là một nam tử, sao có thể để cho người mình yêu thương nhất vì cứu mình mà phải bỏ mạng chứ? Ngược lại là nàng, nàng chạy đi tìm cứu viện đi. Ta ở đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-dang-so-sung-ai-ta/224564/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.