Vũ Tình nhìn thái độ cũng như cách hành xử của Dạ Quân liền biết ý của hắn. Mắt nàng như hoa cả lên, nàng cố rút chân ra nhưng không được. Bàn tay to khỏe từ khi nào nắm chặt lấy chân nàng, hắn liếm liếm môi của mình khiến cho Vũ Tình bất giác rùng mình.
Không còn cách nào khác, Vũ Tình liền nhỏ nhẹ nói. Nam nhân nào đó chắc chắn cứng không ăn, chỉ ăn mềm bên nàng đành phải dùng cách này. Đối với thời điểm hiện tại, nàng cũng không còn cách nào khác.
" Bệ hạ...để về cung rồi làm được không? Hiện tại, thiếp rất mệt. Hơn thế nữa, ở đây cũng không tiện hành sự cho lắm. Đợi về đến cung thì ngài muốn làm gì thiếp cũng được"
Dạ Quân nhướng mày nhìn Vũ Tình. Thiết nghĩ đây có thể là một ý kiến không tồi đó. Nhưng mà, lửa đã châm lên rồi thì dập thể nào đây? Tất nhiên là nàng phải dập rồi. Đã vậy Dạ Quân hắn là ai kia chứ? Là một người độc đoán đâu dễ dàng ôm cái thiệt về phía mình.
Hắn thở dài thườn thượt, lắc đầu ngao ngán.
" Vũ Tình, nàng sao có thể nhẫn tâm như thế. Nàng thoải mái rồi còn ta thì sao? Nàng muốn ta không được thỏa mãn mà trở lên bất lực ư?"
Khuôn mặt Vũ Tình hiện lên rõ hai chữ " không tin". Có quỷ mới tin, Vũ Tình sống bao nhiêu lâu nay trực giác không bao giờ sai. Hiện tại, trực giác đang gào thét với nàng rằng hắn đang cố tỏ ra đáng thương.
Hắn làm vậy để cho nàng mềm lòng, sau đó dày vò từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-dang-so-sung-ai-ta/224558/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.