Ngu Hạ an tĩnh ngủ ở trên giường, phảng phất giống như đã chết. Lưu Tứ biết nàng sẽ không rời khỏi hắn.
Ngu Hạ khẳng định sẽ không rời đi, trên thế giới này Lưu Tứ chỉ có nàng. Nàng nếu rời đi hắn cũng sẽ biến thành cái xác không hồn không có cảm tình.
Ngu Hạ sắc mặt tái nhợt, lông mi đen dài nhẹ nhàng bao trùm đôi mắt nàng, cánh môi nàng cũng trắng nhạt, không có một tia huyết sắc.
Ngu Hạ như vậy kỳ thật làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác thương tiếc,.
Lưu Tứ cũng không biết Ngu Hạ đến tột cùng khi nào sẽ tỉnh lại, đại khái vĩnh viễn cũng sẽ không tỉnh. Nàng chỉ ngủ say như vậy, vĩnh viễn không rời khỏi Lưu Tứ, vĩnh viễn làm bạn với hắn.
Lưu Tứ hôn đầu ngón tay Ngu Hạ.
Tay nàng lưu lại dấu cắn nhàn nhạt, dấu vết lại thật ái muội, Lưu Tứ nói: “Công chúa, nàng lừa trẫm.”
—— nếu nàng thật sự chán ghét hắn như vậy, vậy thì lúc trước không nên cứu hắn, nên để hắn chảy máu, vết thương hư thối, rồi sau đó chết đi.
—— nàng lại làm ra một bộ dạng thiện lương rộng lượng, kỳ thật trong xương cốt, Ngu Hạ vẫn chán ghét người như hắn.
Nhưng đồng thời Lưu Tứ cũng biết, hắn khát vọng nàng, phảng phất sinh ra đã có sẵn. Cho dù lúc trước Ngu Hạ không vươn tay giúp hắn, Lưu Tứ cũng sinh lòng mơ ước.
Hắn quá tham lam, luôn muốn có được thứ không thuộc về hắn. lúc chưa có được thì muốn chiếm cứ thân thể nàng, đến khi có được thân thể nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-cuong-sung-cong-chua-mat-tri-nho/1515744/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.