Tề Thêu hừ lạnh một tiếng: “Tấtn hiên không có. Hoàng Hậu nương nương quốc sắc thiên hương, ta hâm mộ không thôi, cho nên mới nhìn nhiều vài lần.”
Ngu Hạ trong tay nắm chung trà, cũng không có uống, cánh môi xinh đẹp nhẹ nhàng nhấp nhấp, có vài phần mị hoặc. Lông mi thật dài chớp chớp, Ngu Hạ nhàn nhạt mở miệng: “Hóa ra là như thế a ——”
Thanh âm nàng mềm nhẹ, cùng nữ tử Cảnh Quốc khẩu âm bất đồng, nghe vào tai lại không khó lý giải, Tề Thêu bị bộ dạng lãnh đạm của Ngu Hạ kích thích, móng tay đâm vào lòng bàn tay, trong lòng cũng là đau đến muốn lấy máu.
Tề Thêu có thể nhìn ra, Ngu Hạ căn bản không xem nàng là người cạnh tranh. Đại khái là cảm thấy nàng không xứng làm đối thủ, hoặc là Ngu Hạ căn bản liền không đem Tề Thêu nàng đặt vào mắt.
Có hay không có Tề Thêu đối địa vị của Ngu Hạ tựa hồ cũng không có ảnh hưởng gì.
Ngực Tề Thêu tê dại đau đớn, giống như có hàng trăm cây châm đâm vào. Nhưng nàng vẫn bày ra một gương mặt tươi cười, đuôi mắt bễ nghễ nhìn kiều nhan của Ngu Hạ—— mặc kệ như thế nào, Ngu Hạ cũng chỉ là công chúa ngoại bang, chỉ là một quân cờ mà thôi.
Chỉ là một quân cờ.
Địa vị cao nhất vẫn là Nguyên Hi Đế Lưu Tứ.
Tề Thêu hồi tưởng tới khuôn mặt tuấn lãng của Lưu Tứ, nam nhân vai rộng eo hẹp, dáng người đĩnh bạt như cây tùng, ưu nhã tự phụ nhưng không thiếu sự cường hãn của người tập võ, làm nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-quan-cuong-sung-cong-chua-mat-tri-nho/1515716/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.