Chẳng biết từ lúc nào mẹ đã đứng bên cạnh, nhẹ nhàng lấy ra tờ báo kia đã bị tôi vò đến biến dạng, ôn nhu mà nói, “ Tiểu Du chúng ta lên đi.”
Tôi ngây ngốc nhìn mẹ, phảng phất không nhận ra người đã sinh ra và nuôi dưỡng mình, con mắt mờ mịt nhìn chằm chằm
“Tiểu Du chúng ta đi về nhà!” Mẹ lại mở lời lần nữa tôi mới có ý thức
“Được, chúng ta về nhà.” Cứng nhắc lặp lại câu nói của mẹ hành động hoàn toàn không nghe theo mình sai khiến
Cuối cùng khi ngồi xuống ghế xô pha cũng không nhịn được nữa gào khóc, “ Anh làm sao có thể chết, anh làm sao có thể chết,…”
Mẹ khẽ khàng vỗ lưng của tôi, “ Con trai, vậy là con đang quan tâm hắn sao?”
“Con không biết, mẹ, con hận hắn nhưng con không muốn hắn chết, mẹ!” Tôi nằm sấp xuống đùi mẹ, nước mắt mãnh liệt trào ra.
“Mẹ biết, mẹ biết!” Giọng của mẹ tràn đầy khổ tâm lẫn bao dung.
“Hắn còn chưa có chịu đủ trừng phạt mà, hắn còn chư a chịu đủ những thống khổ mà con phải chịu mà, hắn như thế nào lại không chịu trách nhiệm? Hắn tại sao có thể vứt bỏ con?”
“Tiểu Du, Tiểu Du con hãy nghe ta nói!” Mẹ ôm chặt tôi, “Hắn dằn vặt con như vậy không phải chết sẽ tốt hơn sao? Hắn không phải chết mới tốt sao? Tiểu Du!”
“Con không hy vọng hắn chết, mẹ con yêu hắn! Thế nhưng con cũng không thể trở lại bên cạnh hắn! Mẹ con phải làm thế nào bây giờ? Con thật đau khổ!” Tôi gục vào ngực mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-phuc-tra-thu/203461/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.