Lúc tôi tỉnh lại, cũng không có mở mắt ngay, nghe thấy bên cạnh có hai người cúi đầu nói chuyện với nhau, trong đó có giọng của Trọng Thanh mặt khác cũng có giọng nói của một người rất xa lạ.
“ Cậu ấy có thể vì chịu kích thích quá độ, muốn trốn tránh hiện thực, bởi vậy mà trí nhớ có khả năng bị biến xấu. Chờ cậu ấy tỉnh lại tôi sẽ kiểm tra thêm một chút.” Âm thanh xa lạ này lại tạo cho tôi một cơ hội thật tốt.
Đúng vậy, tôi căn bản không có điên, đầu óc cũng không bị thoái hóa, chẳng qua là đã đến đường cùng mà thôi. Nếu là phóng viên giải trí dĩ nhiên TV, điện ảnh xem qua không ít, tôi nhớ kĩ có một bộ phim truyền hình tình tiết là có một cô gái vì không chịu nổi đả kích mà đầu óc bị thoái hóa trở thành cô bé sáu tuổi.
Nếu như tôi thực sự phải đi Hắc Sắc vậy không bằng biến thành một kẻ ngốc. Kẻ ngốc sẽ không cảm thấy nhục nhã, sẽ không theo bọn họ cảm thấy thú vị, mà Trọng Thanh đối với một kẻ ngốc có thể sẽ thay đổi sự trả thù vui vẻ kia.
Bọn họ nói xong gì đó tôi cũng không chú ý, chỉ ở trong lòng tính toán xem nên làm thế nào mới phải, đương nhiên nghĩ nhiều nhất là làm một đứa bé thì nên phản ứng như thế nào, muốn giấu giếm được vết tích không để Trọng Thanh tìm ra khe hở.
Ngẫm lại hiện tại tôi nên tỉnh, vậy nên cố ý ừ một tiếng sau đó còn dùng sức giật giật mí mắt, lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-phuc-tra-thu/203455/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.