Chương trước
Chương sau
Lớp học tình thương của ông Khởi ban đầu chỉ có vài em, sau đó tiếng đồn lan ra, bây giờ đã có hẳn hai lớp học với hơn năm mươi em. Học sinh ở đây đa phần đều có hoàn cảnh khó khăn, các em không thể đến trường mà phải tự bương chải, kiếm kế sinh nhai từ khi còn rất nhỏ.

Các em học sinh đến học không mất chi phí mà dụng cụ học tập, sách vở còn được tặng. Toàn bộ chi phí đều do vợ chồng ông Khởi chi trả.

Sau này, vài nhà từ thiện nghe tin muốn đến xin quyên góp, giúp đỡ, vợ chồng ông Khởi đón nhận với điều kiện không nhận tiền, chỉ nhận những đồ dùng phục vụ cho việc dạy học.

Đêm nay, ông đang dạy thì con gái nói có người xin vào quyên góp sách vở, ông Khởi bảo con gái ra dạy thay để ông ra đón tiếp. Bình thường, chuyện này ông không cần ra mặt, chỉ giao cho vợ là được. Nhưng, thấy con gái nháy mắt, ông biết là có chuyện.

"Ba, mẹ giận lắm, đuổi khách luôn rồi." Vân kể ngắn gọn nhất. Cô chưa từng thấy mẹ giận như vậy.

"Để ba đi xem mẹ. Con dạy thay ba."

Phòng khách không có người, ông Khởi đi ra sau vườn thì thấy vợ ngồi trên ghế đá, xem một bức hình cũ rồi bật khóc. Ông đi đến bên cạnh, an ủi.

"Đã qua lâu như vậy, bà vẫn không thể tha thứ được sao?"

"Tha thứ! Tôi thì có tư cách gì để tha thứ. Người cần được tha thứ... chết đã nằm sâu dưới lớp đất lạnh lẽo, sống thì không rõ tung tích... Mà người gây nên những chuyện đó vẫn sống một cuộc đời sung túc."

"Được rồi... Không nói nữa... Bà đừng để chuyện này làm mình thêm đau lòng."

Tình cờ, Eric ghé thăm, định nói chuyện với vợ chồng thầy hiệu trưởng thì lại nghe được đoạn đối thoại này. Anh lặng người đứng sau bức tường.

"Anh... Rốt cuộc thì mẹ có thù oán gì với ông già kia vậy?" Đăng bị mẹ bắt dạy học thay nên vô cùng tò mò, giao bài tập cho lũ trẻ, thằng nhóc liền chạy ra ngoài nghe ngóng tình hình. Nhìn thấy Eric đang nghe lén, thằng nhóc liền hỏi ngay. "Em nhận ra ông ta. Đó chẳng phải là ông nội của anh Dương ở câu lạc bộ bóng rổ sao?"

"Con nít không nên xen vào chuyện người lớn." Eric răn dạy.

"Anh chỉ hơn em một tuổi thôi mà sao ba mẹ có chuyện đều nói với anh mà không cho em biết?" Đăng hờn dỗi nói. Thằng nhóc là con út, từ nhỏ đã bị bà chị già ức hiếp đủ bề. Cứ nghĩ, ông anh họ đột nhiên xuất hiện này sẽ trở thành đồng minh của mình, ai ngờ, thằng nhóc lại bị đá văng khỏi nhà luôn. Từ khi anh họ xuất hiện, thằng nhóc luôn tự hỏi liệu mình có phải là con ruột hay không nữa? Ở trong nhà này, thằng nhóc không có tiếng nói mà.

"Độ tuổi của anh tỉ lệ nghịch với trí thông minh." Eric xoa đầu Đăng căn dặn. "Em vào học bài đi... Anh dạy thay cho."

Eric đi một hồi mà Đăng vẫn còn suy nghĩ về câu nói của anh họ. Mình nói anh ấy nhỏ tuổi... Anh ấy nói số tuổi tỉ lệ nghịch với trí thông minh.. Tuổi nhỏ... Vậy là anh ấy sẽ thông minh nhiều...

"Anh đang nói em ngu đó hả?" Khi hiểu ra vấn đề sâu xa, Đăng tức giận hét lớn. Chỉ tiếc, nơi này đã không còn ai ngoài thằng nhóc.

**

Đăng từ nhỏ đã nghiền game, còn thường xuyên trốn học, cúp tiết la cà trong các tiệm nét. Ước mơ của thằng nhóc này chính là một game thủ. Ngày xưa, chơi game thường bị lên án nhưng bây giờ, chơi game cũng có thể trở thành tuyển thủ, cũng có thể đại diện quốc gia đi thi đấu. Vì thế, thằng nhóc vô cùng muốn trở thành tuyển thủ. Vì ước mơ này, thằng nhóc có ngày tự mình tập luyện đến gần sáng mà cũng không chán. Cứ nghĩ con đường tươi sáng sẽ mở rộng, ai ngờ, ba lại nộp hồ sơ cấp ba vào trường tư thục Ánh Sáng. Ở đây, ba là hiệu trưởng giám sát từ bên, bà chị dữ dằn lại là nhân viên phòng y tế nhàn rỗi suốt ngày bám sát, thằng nhóc làm gì còn cửa cúp học, trốn tiết.

Đăng cứ nghĩ chỉ cần khiến thành tích không ra gì, ba thấy xấu hổ sẽ rút hồ sơ nó chuyển sang trường khác. Vì lối suy nghĩ đó nên việc đầu tiên thằng nhóc làm chính là không thể để mình hoạt động trong câu lạc bộ, phải tự tay mình đánh rớt học phần này trước.

Mọi chuyện đã yên ổn. Thằng nhóc tiếp tục cày game. Nào ngờ, không biết tên khốn nào ganh tỵ nài năng, muốn hủy hoại tương lai đất nước mà phong sát nó trong tất cả game. Chỉ cần đăng nhập là bị một đám người cùng lúc tấn công, chưa đến ba ngày mà thằng nhóc đã bị tuột cấp vô cùng thê thảm.

Người ta nói ở hiền gặp lành không sai chút nào. Thằng nhóc trong lúc tức giận đã gửi thư kiến nghị đến đoàn tuyển thủ e-sport nói lên việc mình đang bị hủy hoại tương lai thế nào, xin họ hãy vì tương lai đất nước mà ra tay cứu nguy.

Sau đó mấy ngày, Đăng đã đăng nhập game được. Không những vậy, thằng nhóc còn nhận được thư khích lệ từ đoàn tuyển thủ. Họ còn gửi kèm quy định về điều kiện để trở thành tuyển thủ.

Cứ nghĩ chơi game giỏi là có thể trở thành tuyển thủ, không ngờ, điều kiện đi kèm còn có thành tích học tập, hoạt động hội nhóm nữa... Vì tương lai rộng mở phía trước, thành tích học tập có thể từ từ học tập, còn hoạt động hội nhóm thì thằng nhóc phải giành lấy điểm cao từ hội trưởng cùng chủ tịch. Một người không đạt thì câu lạc bộ cũng chẳng thể xong, cũng may, Đăng thông minh chọn ngay câu lạc bộ ít người nên chỉ cần thằng nhóc và đàn chị hoàn thành nhiệm vụ được giao thì chẳng phải tương lai rộng mở sao? Càng nghĩ, Đăng càng cười lớn mà không thèm chú ý xung quanh.

"Thằng này không biết lại bị sao nữa?" Ngồi ăn trái cây, Vân thấy em trai cứ cười một mình như một thằng điên trên bàn, cô ngao ngán.

"Con biết đó ạ." Bé Gia Minh, con trai của Vân ngồi ăn cơm bên cạnh nhanh nhẹn lên tiếng. "Cậu út có bạn gái rồi. Hôm trước, con còn thấy cậu út muốn xin ống heo của con để đi mua quà cho chị gái xinh đẹp nữa."

"Cái gì!"

Vân nghe nói thằng em mới tý tuổi đầu đã bày đặt yêu đương, còn mặt dày xin tiền cháu trai đi mua đồ tặng gái thì điên tiết, mạnh tay đánh mạnh vào người nó tra hỏi:

"Thằng nhóc, em quen con nhỏ nào hả?"

Phụt!

Đăng đang húp canh thì bất ngờ bị bà chị tấn công, kết quả, thằng nhóc phun toàn bộ mọi thứ trong miệng ra. Chẳng may, nó văng không sót thứ gì vào người đối diện. Người này không ai khác chính là Eric.

"Thằng này! Ăn uống không tử tế được hả?"


"Eric, mau đi rửa mặt đi cháu."

Đăng vô duyên bị chị đánh, bị ba mắng, bị mẹ ghẻ lạnh, thằng nhóc bây giờ tin mình không phải là con được nhặt về mà chính là con của kẻ thù mới đúng.

**

Ở quê có đám cưới người cháu họ, ông Khởi bận việc nên không về được nên để vợ và con gái đi thay. Sau bữa cơm tối, Eric sẵn đường đã đưa mọi người đến sân bay.

"Gì đây?" Vân ngồi ghế trước, vô tình phát hiện trong ngăn kéo xe có khăn tay, nhìn sơ là biết đồ của con gái. Cô nhìn Eric lái xe bên cạnh, tò mò. "Xem ra không chỉ có Đăng, Eric cũng có bạn gái rồi này... Còn để cô nàng đi cùng xe nữa... Xem ra tình cảm không đơn giản nha..."

"Đừng nghĩ nhiều... Chỉ là đồ của người khác bỏ quên, chưa kịp trả... Chị..."

Eric nói không hết câu, xe cũng bất ngờ thắng đột ngột.

"Eric, sao vậy cháu?"

"Eric, em sao vậy?"

Eric không trả lời. Mắt cậu chăm chú nhìn vào kí hiệu trên chiếc khăn tay mà Vân đang cầm.

**

Đưa vợ con thầy hiệu trưởng ra sân bay, Eric lao như bay trên đường. Đầu anh bây giờ vô cùng rối bời, hoang mang, vừa vui mừng lại lo lắng, vừa mong chờ, lại lo âu...

Chiếc khăn tay đó có kí hiệu vô cùng thân thuộc, đường may độc nhất đó đã đi theo anh suốt một chặn đường dài...

"Hải Lan... Thật sự là Hải Lan sao?"

Eric... Cái tên này anh đã dùng mười mấy năm, cũng đã thân thuộc... Nhưng không ai biết được, cái tên mà anh muốn người khác gọi mình là Nam... Chuyến bay năm đó gặp tai nạn, Nam lạc lõng đến thế giới này trong thân xác cậu bé Eric.

Một mình cô đơn, lạc lõng suốt thời gian dài, Eric đã bị nhiều biến cố khiến anh dần dần đáng mất bản chất ngày xưa... Anh lẻ loi, cô độc, không có người tâm sự... Trong những lúc tuyệt vọng nhất, kỉ niệm với Hải Lan chính là thứ níu kéo anh lại, để anh giữ lại một chút lương tri...

Eric đã từng mơ...một giấc mơ thật đẹp... Anh nhìn thấy mình gặp lại Hải Lan... Không ngờ, giấc mơ lại có thể biến thành sự thật...

Nam dừng xe bên ngoài, chạy thật nhanh vào trong hẻm, bước chân anh từ từ chậm lại.

Nam đứng im bên đường khi lo sợ mọi thứ chỉ là suy đoán. Hải Lan... Hải Lan sao có thể là nữ sinh đó... Đường may này, kí hiệu này biết đâu có ai đó học được thì sao?

Nam nghĩ mình đã quá mong đợi rồi. Anh quay người trở ra xe...

"Nam... Nam..."

Tiếng gọi quen thuộc của nhiều năm về trước vang lên. Cậu bất động, không dám quay người lại...

**

Oanh, My ở lại nói chuyện hơn bảy giờ thì được xe đến đón về. Hải Lan sau khi phụ mẹ dọn dẹp bếp thì mới vào phòng tiếp tục công việc may vá của mình. Lượng vải vụn quá nhiều, Hải Lan phải tranh thủ phân loại, ghép lại thành hình rồi mới may được. Công việc này tốn rất nhiều thời gian. Lúc Hải Lan cảm thấy hơi đau vai thì trời đã về khuya.

Ngồi dậy soạn cặp sách cho buổi học ngày mai, cô vô tình làm rơi quyển sổ ghi chú. Khi nhặt lên, Hải Lan nhìn thấy ở trang cuối có một dòng chữ đã khá mờ...

'Hải Lan... Nam đã ở nơi này rất lâu

... Đến bao giờ, Nam mới có thể đàn hát cho Hải Lan nghe ca khúc mới của mình... Sao khi xưa, Nam lại ngu ngốc đến như vậy? Đêm ngắm mưa sao băng... Sao Nam lại không nói lên tiếng lòng của mình mà chỉ ngây dại ngắm nhìn bóng hình Hải Lan rời đi một mình...'

Hải Lan giật mình hoảng sợ... Đêm ngắm mưa sao băng, sau nụ hôn hụt đó, cô đã xấu hổ vội vàng trở về nhà một mình chứ không đi cùng Nam... Chi tiết này trong phim không nhắc qua... Người viết dòng chữ này sao lại biết? Chuyện này chỉ có cô và Nam biết... Đọc lại dòng chữ đầu tiên, Hải Lan hoảng hốt... Nam đã ở nơi này rất lâu... Điều này có phải giống như cô không? Có phải Nam cũng vô tình ở tương lai...

Hải Lan phải gặp cậu bạn này. Cô không biết cách liên lạc nhưng cô từng thấy cậu ấy chơi tennis cùng cô Vân, con gái thầy hiệu trưởng.

Mặc kệ trời tối, cô phải đón xe đi đến nhà thầy hiệu trưởng...cô phải xác nhận chuyện này...

Rời khỏi nhà, nhìn bóng lưng người ở xa, Hải Lan hồi hộp, lo lắng, nhạy nhanh đến, ôm chầm lấy từ phía sau.

"Nam... Là Nam phải không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.