Gọi điện thoại mà vẫn không liên lạc được với Đăng, Hải Lan không thể vì thế mà đi đến phòng hiệu trưởng rồi nhờ thầy nhắn lại cho con trai mình.
Lớp mười ở một khu riêng, Hải Lan sợ ngày mai đến tìm không gặp được thì Đăng sẽ không biết mà đến câu lạc bộ bóng rổ. Vì thế, sau khi rời khỏi trường, cô không về nhà mà theo địa chỉ dò hỏi được, bắt xe buýt đến nhà gặp Đăng.
Nhà thầy hiệu trưởng nằm ở một khu phố với đa phần là dân lao động, văn phòng bình thường. Khi mới bước vào hẻm, Hải Lan vừa hỏi thì người dân đã chỉ ngay. Cô thầy luôn làm việc thiện, cư xử ôn hòa nên trong xóm ai cũng quý mến. Thấy cô mang đồng phục học sinh, một vài người còn căn dặn phải biết nghe lời, học hành chăm chỉ, đừng làm thầy phiền lòng.
Hải Lan không nói gì nhiều, chỉ mỉm cười gật đầu dạ vâng rồi đi vào căn nhà cuối hẻm. Đó là nhà thầy hiệu trưởng.
Bước chân Hải Lan dừng lại khi đi ngang một khu đất trống, dùng làm nơi vui chơi của trẻ em. Khi nãy, cô có nghe mọi người nói qua. Miếng đất này là của thầy hiệu trưởng. Thầy không dùng nên cải tạo làm nơi vui chơi cho trẻ em vì không phải nhà nào cũng có tiền đưa con vào khu vui chơi giải trí. Ngoài những trò chơi thông thường như đu quay, ngựa gỗ...cô thấy khoảng sân bên trong còn có thể chơi tennis, chơi đá banh nữa.
Nhắc đến tennis, cô thấy Đăng rồi. Em ấy đang ngồi một bên sân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-thien-tai/2663240/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.