Bình An mở mắt thứ đầu tiên lọt vào là trần nhà, mắt nheo lại vì chói.
“Tỉnh rồi?” Chị Mai cầm lấy tay Bình An, khuôn mặt vui mừng.
Bình An ngồi dậy, chị Mai vội đỡ. Nhìn xung quanh là phòng chờ của nhân viên, cô nằm trên băng ghế dài trong phòng.
Thiên Thành mở cửa đi vào, ánh mắt vui mừng, thở phào nhẹ nhõm:
“Em làm anh lo quá, sốt mà không uống thuốc.”
Anh đi đến đưa thuốc và nước. Bình An cảm động vươn tay nhận lấy, ngửa đầu uống.
“Mấy giờ rồi?” Bình An đặt ly nước lên bàn vội hỏi.
“Gần mười giờ rồi.” Chị Mai đáp.
“Em phải về thôi không khéo mẹ em lo.” Bình An vội vàng mang giày.
“Anh đưa em về.” Thiên Thành đỡ lấy cô.
“Để anh Thành đưa em về.” Chị Mai cũng vội vươn tay đỡ.
Bình An lắc đầu từ chối: “Em tự về được không sao đâu, hai người đừng lo, em thấy khỏe rồi.”
Bình Anh được Thiên Thành dắt giúp xe, cô mặc xong áo mưa vội chạy đến, rối rít cảm ơn.
“Em về đây.” Bình An ngồi lên xe.
“Không được. Anh đi cùng em.” Thiên Thành lắc đầu, sao có thể để cô về một mình trong tình trạng này được. Anh lấy xe đi đến cạnh, ánh mắt chờ đợi.
Bình An thấy anh kiên quyết đành đồng ý, cả đoạn đường anh không nói chuyện chỉ chuyên tâm đạp xe đi bên cạnh.
“Em đến nhà rồi. Cảm ơn anh.” Bình An nói lớn để lấn át tiếng mưa.
Anh gật đầu: “Em vào nhà đi. Nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-nguoi-yeu-cu/2765262/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.