Bình An nhìn theo bóng lưng Gia Vũ qua làn nước mắt, vẻ mặt tuyệt tình đã hoàn toàn sụp đổ. Dưới bụng truyền đến cơn đau kịch liệt, cô đau đớn ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, trên trán rịn mồ hôi lạnh.
Bình An lảo đảo, Minh Quân bên cạnh thấy cô không ổn vội đưa tay đỡ lấy, nhìn khuôn mặt tái xanh, anh giật mình, giọng nói đầy hoảng hốt và lo lắng:
"An, em sao vậy? Đừng làm anh sợ."
Bình An bám víu vào tay anh, giống như đang bám víu vào cọng cỏ cứu mạng, yếu ớt khẩn cầu:
"Xin...anh....cứu....cứu..."
Chưa nói hết câu, trước mặt chợt tối sầm, Bình An ngất đi.
Minh Quân sợ hãi hét lên:
"An, An, em sao thế?"
Anh vội bế người lên đặt vào xe, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện.
Qua gương chiếu hậu, anh nhìn thấy thân thể gầy gộc, làn da tái nhợt không có chút máu, lòng ngực anh phập phồng, vừa lo lắng vừa đau lòng.
Đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn cánh cửa đang đóng chặt, Minh Quân bất an lo lắng đi qua đi lại. Anh chợt hối hận, anh không nên đồng ý giúp Bình An diễn vỡ kịch đó, anh tự tát mình mấy cái. Sự đắc ý, vui vẻ vừa rồi đã dần bị sự ăn năn, hối hận chiếm lấy.
Anh suy sụp ôm đầu ngồi xuống ghế.
Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Minh Quân chạy đến nắm lấy tay bác sĩ, sốt sắng hỏi:
"Cô ấy không sao chứ? Cô ấy thế nào rồi? Bác sĩ cô ấy bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-nguoi-yeu-cu/2765203/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.