Sau khi bấm chuông, lão quản gia nhìn qua camera giám sát, thấy là cô chủ nhỏ nhà mình mới bước ra mở cửa, trêи đường vào nhà, Biên Nhan có giới thiệu sơ về Đàm Dận, dặn ông chuẩn bị một căn phòng thật tốt cho anh, tốt nhất là chọn căn có thể đón nắng, vừa mở cửa sổ ra thì có thể ngửi thấy hương hoa bay tới từ vườn hoa tường vi bên dưới, như vậy thì bảo bối của cô sống ở đây mới cảm thấy tâm thần thoải mái.
Tâm trạng tốt thì mới có thể nói chuyện với cô nhiều hơn.
Ông lão giương đôi mắt nhìn chằm chằm Đàm Dận một lúc, nhìn đến mức anh thấy nổi hết da gà, lúc này ông lão mới gật đầu: “Được, Tiểu Nhan, để ông bảo người hầu dọn dẹp lại một chút, chuẩn bị vài thứ đồ dùng, trong lúc chờ đợi tạm thời các con hãy uống trà, dùng điểm tâm tại hoa viên.”
“Cảm ơn ông Hồ.”
Biên Nhan vô cùng kính cẩn nhìn theo ông lão rời đi.
“Đây là cái gì?” Đàm Dận chỉ vào một bức tượng có hình một chú chó Labrador[1] dựa theo hình thể đoán chừng chú ta chắc được khoảng một tuổi. Bức tượng đã có dấu vết bị mài mòn theo thời gian.
Biên Nhan duỗi tay nhẹ nhàng vuốt ve bức tượng, trong giọng nói mang theo chút hoài niệm: “Đây là con chó mà em nuôi vào năm em 12 tuổi, đáng tiếc là không biết sao nó lại đi lạc. Ba thấy em buồn bã nên mới cho người tạc một bức tượng, nói là nó đã đổi một cách khác để ở bên cạnh em.”
Cô chỉ vào con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bao-nuoi-idol/199750/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.